154-LUYỆN TỨ THẦN TÚC PHẢI KÈM PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý
(40:20) Các
con nhớ là khi mà luyện Tứ Thần Túc là hoàn toàn là chúng ta kềm sát với pháp
Như Lý Tác Ý. Phải có Như Lý Tác Ý nó mới thành Ý Thức Lực, nó có thành cái nội
lực ở trong thân chúng ta. Ngoài pháp Như Lý Tác Ý mà chúng ta tạo thần lực là
lấy cái gì mà chúng ta tạo có được? Mà muốn nhập Định là nhập làm sao, các con
hiểu?
Muốn nhập Định,
muốn thực hiện Tam Minh đều là hoàn toàn là phải có Ý Thức Lực hết. Cái lực của
ý thức, người ta gọi là Hướng Tâm. Hướng Tâm là cái tâm chúng ta có lực thì hướng
tới đâu thì nó sẽ hoạt động tới đó. Chẳng hạn bây giờ đó, một cái người mà
không có thực hiện Đức Hiếu Sinh mà luyện có Thần lực rồi thì các con, họ thực
hiện như thế nào biết không? Họ hướng cái tâm của họ muốn cái cây kia nó đổ
gãy, thì cái cây đó nó đổ liền tức khắc đó mấy con biết. Đó là họ không có cái
tâm Từ.
Còn cái người
tu theo đạo Phật người ta có tâm Từ cho nên người ta không có hướng cái kiểu mà
ác đức đó. Mặc dù cái cây, nhưng mà làm cái cây đó cho chết tức là nó sẽ đổ gãy
liền tức khắc, cái lực của ý thức nó mạnh như vậy. Gọi là hướng tâm đến cái chỗ
nào là cái chỗ đó nó sẽ, bây giờ những cái rác nó như vậy đó, mà một cái người
mà có được nội lực rồi, cái Dục Như Ý Túc của họ rồi, họ hướng cái đống rác này
phát lửa cháy là ở ngoài đó cháy đó mấy con. Thì mấy con đủ biết cái lực của nội
tâm chúng ta nó ghê lắm. Nó là Thần lực!
(41:44) Cho
nên chúng ta tu rồi chúng ta mới thấy được cái con người nhỏ bé bằng cái chất
nhơ bẩn của cha mẹ của mình mà hợp lại để rồi thành cái thân này, mà trong cái
thân này còn có một cái lực ghê gớm, nhờ đó mà nó làm chủ được Nhân Quả, nó làm
chủ được cái sự Sống-Chết của nó. Chớ nếu mà không có cái lực như vậy thì nó
không làm chủ được.
Cho nên
chúng ta tu hành chúng ta không có phí cuộc đời của chúng ta đâu. Nhưng mà
chúng ta tu không đạt được là phí đời chúng ta đó. Đời thì mình có làm gì lợi
ích cho ai nữa đâu?! Mà tu mà lợi ích cho mình mà không đạt được, thì còn làm
gì lợi ích cho ai? Còn bây giờ mình tu mình đạt được là một cái hình ảnh, là một
cái gương hạnh giải thoát, làm cho ai thấy cũng quý trọng chúng ta hết. Người
ta muốn làm được như vậy để cho người ta thoát khổ, mà mình làm là không được
như vậy thì đương nhiên là mình có lỗi với bao nhiêu người, tại vì mình ngồi
đây là cơm ăn áo mặc, mọi người người ta giúp đỡ mình. Các con thấy chưa?
Mà mình
không nỗ lực mình tu! Mà Pháp thì đúng rồi, nó có phương pháp, nó có hẳn hòi.
Ba mươi phẩm trợ đạo của Phật là ba mươi bảy cái cách thức tu tập để chúng ta đạt
được cái chỗ đó. Thế mà chúng ta tu tập không được thì quá uổng cuộc đời chúng
ta.
Cho nên ở
đây nhìn đây mấy con thấy một số người ngồi trước mặt Thầy, so với bao nhiêu
người ở trên hành tinh này thì nó như là hạt cát. Nó chưa bằng một nửa hạt cát,
nó là hạt bụi của loài người ở trên hành tinh này. Vậy thì chúng ta phải nỗ lực
thực hiện chứ. Tại sao? Thí dụ bây giờ sư Giác Thường nhiếp tâm được như vậy,
thì các con cũng phải nhiếp tâm được chớ. Thua gì sư Giác Thường?! Phải không mấy
con? Thầy cũng là con người như mấy con cũng bằng xương bằng thịt như thế này,
mà tại sao Thầy làm chủ được mà mấy con không làm chủ được? Đâu lẽ mấy con thua
Thầy sao?
Người nào
cũng có cái đầu óc, cũng có cái hiểu biết, Thầy nói ra mấy con cũng nghe, cũng
biết. Có người nào ở đây điếc mà không hiểu biết? Điếc mà không hiểu biết là tại
vì cái căn tai của người ta, chứ người ta cũng có cái tai chứ đâu phải không có
cái tai! Tại cái nghiệp người ta, cái tật, con người mà sinh ra thì người ta đủ
mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý, người ta đủ, chứ người ta có thiếu đâu. Nhưng mà
cái nghiệp của người ta làm cho mắt người ta không thấy, tai người ta không
nghe, thì do đó là cái nghiệp. Nhưng người ta vẫn còn ý thức, người ta vẫn còn
biết chớ, thì như vậy là người ta vẫn tu được. Không có gì mà khó khăn!
(44:07) Cho
nên ở đây làm cho đúng, bỏ hết! Cuộc đời này có gì đâu mà danh, mà lợi, mà ham!
Tự cứu mình đi mấy con!
Cho nên ở
đây, Thầy dạy mấy con sẽ làm được. Thí dụ như bây giờ sư Giác Thường này, Thầy
dạy này, nhiếp tâm an trú, vài hôm nữa sư Giác Thường sẽ nhiếp tâm an trú được.
Bằng phương pháp chúng ta hẳn hòi mà. Đó thời gian có nhanh không mấy con?
Các con thấy
không? Bây giờ cách thức dẫn tâm như vậy, mấy con biết cách rồi mấy con dẫn thì
trong vòng một tuần, hai tuần thì mấy con sẽ dẫn được, nhiếp tâm được. Nhiếp
tâm được thì mấy con sẽ an trú, mà an trú được thì trong một tuần, hai tuần,
thì chưa hơn hai tháng mà mấy con đã đi qua được hai căn bản của cái pháp rồi.
Có phải không? Từ bữa Thầy vào đây tới nay, cao lắm là tuần lễ, chưa tuần lễ
đó. Đó, bây giờ Thầy lại phân lớp thêm ra rồi thì các con thấy sự tu tập của mấy
con sẽ, nó tới cái thời gian nó sẽ đi tới đâu các con biết không?
Vài hôm nữa
đây tất cả cái lớp này, thật sự ra mà Thầy kiểm tra đôn đốc hẳn hòi tu tập, vài
hôm nữa mấy con ở trên Tứ Niệm Xứ mà tu đó. Thầy tin mà, nếu mà thật sự mấy con
nhiệt tâm, mấy con nỗ lực, mấy con thật sự. Ăn rồi mình có làm gì đâu?! Ở trong
thất nỗ lực tu, thì sự thật ra thì mấy con sẽ đi đến nơi đến chốn, không có người
nào mà không đến nơi đến chốn.















