141- MUỐN TÂM AN CẦN PHƯƠNG PHÁP DẪN DẮT
(21:31) Đây
là cái phần thân đầu tiên. Còn cái phần tâm, nhưng mà phần tâm thì coi như là
đây cũng là kiểm tra cái lần đầu tiên. Cho nên vì vậy mà cái sự nhiếp tâm của mấy
con nó chưa có ổn đâu. Mấy con sẽ cố gắng tập luyện cho nó ổn, làm sao buổi
sáng con tập nhiếp cũng làm chủ, buổi chiều cũng làm chủ. Muốn được vậy, thấy
cái tâm mình mình nhiếp mà chưa làm chủ, thì cái pháp Như Lý Tác Ý con kèm
theo. Dẫn tâm vào đạo mà, như Thầy đã nói, mình phải nhắc, thí dụ như: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi mấy con sẽ hít vô,
thở ra. Hít, thở, hít, thở, hít, …
Tức là mình
sẽ dẫn nó thì nó sẽ không niệm mà các con, chứ không có ai mà tài hết. Người ta
dẫn, thí dụ như cái thời này, thường thường là buổi sáng mình tu tốt, thì buổi
chiều mình tu không tốt thì buổi chiều mình dẫn dắt nó. Mình dẫn dắt cho sau đó
nó quen rồi lúc nào, thời nào nó cũng tốt được hết. Mình nhớ mình dặn, chứ đừng
có buông thõng nó, mình buông thõng để cho mình, buông thõng cũng là một cái
cách thức để tập lười biếng nữa mấy con.
Mình cứ nhắc
nó tới lui vậy nó không có an được, không phải! Mình lại mình phải chịu khó
mình dẫn dắt cái tâm của mình, thì mình đâu có cần cái an. Còn khi nào mình dẫn
dắt cho nó quen rồi, thì bắt đầu nó an thì mình phải có cái điều kiện mình dẫn
nó vào cái an, chứ không phải để tự nó an. Còn mấy con nhiếp, mấy con thở ra,
thở vô, thở ra, thở vô, mà cố gắng tập trung và biết thở ra, thở vô, cái bắt đầu
nghe nó an trú được thì mấy con cho nó là nó cái an, không phải đâu, cái đó là
xúc tưởng hỷ lạc. Khi mà cái ý thức của chúng ta nó không có niệm nữa thì nó có
cái trạng thái an ổn thân. Nhưng mà cái đó là cái trạng thái tưởng. Chúng ta
chưa dẫn nó mà nó đã có, thì đó là tưởng, xúc tưởng hỷ lạc.
(23:13) Cho
nên cái đó chúng ta đừng chấp nhận mấy con. Khi nào mà chúng ta nhiếp phục được,
nó có an mặc kệ nó, nhưng mà chúng ta phải cảnh giác, cái sự an đó nó sẽ đưa đi
đến chúng ta hành tưởng, rung động thân. Hoặc là nó đưa đi đến chúng ta những
cái trạng thái, nó mười tám cái loại hỷ tưởng lận mà, nó sẽ đưa chúng ta đi lạc
vào cái loại tưởng đó.
Cho nên khi
đó chúng ta giữ sức tỉnh thức ở trên hơi thở ra vô thôi, chứ còn trạng thái an
thì mình không chấp. Khi nào mà chúng ta dẫn tâm mình vào an thì chúng ta mới
chấp nhận. Các con nhắc: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh
thân hành tôi biết tôi thở ra”. Các con nhắc rồi các con hít thở, hít
thở, năm ba hơi thở nó có an thì các con chấp nhận, tại vì con dẫn nó vào.
Rồi một lúc
sau thì mấy con lại nhắc nó thêm để cho cái sự an trú đó nó kéo dài ra. Chứ
không nó cũng an trú một chút rồi nó mất. Nó mất thì cái tâm của con nó sẽ bị
dao động, sẽ bị phóng niệm. Đó, mấy con nhớ vấn đề dẫn cái tâm của mình, bởi vì
muốn dắt nó an thì thí dụ như: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô,
an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi mấy con hít vô, thở ra mấy
con sẽ an, nó có cái trạng thái an nó hiện ra liền. Còn nó không hiện ra liền
thì mấy con tiếp tục nhắc, nhắc chừng nào mà nó an.
Thí dụ như
bây giờ mấy con tiếp tục mấy con nhắc, nhắc rồi mấy con thở, thở mấy con nhiếp
tâm rất kỹ để mà thở, rồi bắt đầu kia thấy nó an thì các con lại nhắc: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành…”. Rồi các con tiếp
tục các con thở, thở một hơi các con lại nhắc lần nữa, và nó an rồi thì mấy con
thấy đây là có cái trạng thái nó an rồi, thì một chút mấy con lại tiếp tục mấy
con nhắc lần nữa, rồi mấy con lại để cho nó an, để nó kéo dài ra, rồi tiếp tục
nhắc nó nữa để cho nó kéo dài cái trạng thái. Cho nên tới cuối cùng nó không có
bung trở ra được, nó không phá được cái trạng thái an của mình do mình dắt nó rồi,
cái thân của mình nó an. Mình nhớ kỹ trên cái vấn đề này! Nếu mà tập chưa quen
thì, hoặc là tập chưa đạt được, cái gì nó chưa có được thì phải hỏi Thầy để mà
Thầy dẫn dắt các con từng bước, để mà các con tập dẫn dắt, dẫn nó vào an, cũng
như dẫn nó vào hơi thở, thì nó sẽ đạt được cái hơi thở, nhiếp tâm được trên hơi
thở.
(25:23) Đó
là những cái phương pháp mà cần phải tu tập chứ không phải là mấy con muốn ngồi
yên là nó yên vậy đâu, không phải yên vậy đâu nó bung ra. Mà mấy con thấy đi xa
nữa thì các con đi không được, nghĩa là cái kéo dài cái thời gian dài ra thì
không được bởi vì các con không có pháp. Còn ở đây, Thầy dạy mấy con có cái
phương pháp muốn kéo dài nó bao lâu thì mấy con dùng pháp để mấy con dẫn nó đi.
Nó một, hai giờ, ba giờ, sáu giờ, hay là cái thời gian dài bao lâu thì mấy con
phải có phương pháp, không có phương pháp thì mấy con dẫn nó… Cho nên có nhiều
người ngồi tu tập thiền định cả một, hai năm rồi mà không biết cái phương pháp
dắt nó, cho nên do đó chỉ trong vòng một tiếng, hai tiếng là hết sức rồi không
còn kéo dài ra được. Không có biết phương pháp dắt.
Đến đây thì
coi như là Thầy đã dạy cho mấy con xong rồi. Vậy thì mấy con trở về để mà lo tập
tu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét