145- THÂN NGỒI PHẢI NGAY THẲNG BẤT ĐỘNG
(08:10) Trưởng
lão: Ngồi bất động được thì trong vòng ba mươi phút, ít nhất con tu cho Thầy
trong vòng ba mươi phút. Về cái tâm thì kiểm tra coi con ngồi được ba mươi phút
thì tu tập từng năm phút, một phút không niệm thì chúng ta mới có căn bản. Và đồng
thời thời gian tu làm sao ngồi an ổn, và đồng thời như vậy thì cái người tu ngồi
bất động được thì sẽ thu xếp cho cái lớp mà bất động. Cái thân mà nó còn động
thì Thầy sẽ hướng dẫn xong rồi Thầy kiểm. Và cái tâm mà nó an trú cho được, nhiếp
tâm được thì Thầy sẽ hướng dẫn cho mình nhiếp tâm được từ một phút đến ba mươi
phút bằng cách dẫn tâm. Các con mà ngồi ba mươi phút mà để hướng cái tâm của
mình hoàn toàn nó không niệm ba mươi phút bằng cách dẫn tâm thì con sẽ tiến bộ.
Vì các con
phải biết dẫn nó đi ba mươi phút thôi hoặc hai mươi các con xả nghỉ, cứ ngồi
hoài thì mỏi. Thở năm hơi, hít năm hơi. Ở đây thì cái phương pháp Thầy dạy là
chúng ta dẫn tâm chúng ta vào cái chỗ nhiếp tâm, làm cho tâm chúng ta nhiếp được
ba mươi phút hoặc một giờ, hai giờ không niệm.
Nhưng mà phải
có phương pháp chứ không phải là cứ ngồi ức chế để cho nó cho hết vọng tưởng,
mà ở đây dẫn nó không vọng tưởng, không có niệm khởi, ở đây không vọng tưởng bằng
cái phương pháp dẫn, chứ không phải bằng cái ngồi ức chế. Trước khi mà để mà dẫn
cái tâm của mình nó đi vào được cái chỗ mà bất động, nhiếp tâm được thì cái
thân phải ngồi bất động, chứ còn nếu mà ngồi cứ nhúc nhích động hoài không được.
Do đó phải dẫn
cái thân của mình nó bất động, thì thân bất động cái chỗ duyên hợp thì mình bị
duyên, nó mà bị động thì cái tâm mình phải động theo, thì cái thân nó bất động
thì cái tâm nó vẫn động chứ sao nó bất động được. Do đó mình giữ gìn mình từng
chút, nên bây giờ Thầy triển khai cái tướng ngồi của mấy con.
(10:18) Hôm
nay Thầy dặn cô Út phải tập cho mấy con ngồi, cái tướng ngồi của mình cho nó thẳng.
Cái mặt của mình nhìn nó phải đúng cách chứ đừng ngửa quá cũng không phải cúi
quá. Cái thân ngồi đừng có rung động, thì đừng có rung động thì mình có ngước
lên ngước xuống thì cái thân nó động nó không có định tỉnh được. Cho nên phải tập
một thời gian sau có cái người giúp đỡ mình thì sẽ không bị rung động nữa. Và đồng
thời ngồi ngay thẳng thì nó rất tốt, cái tướng ngồi của một cái người ngồi thiền
có cái tướng phước điền.
Mình ngồi
nghiêng hay hoặc ngồi ngửa, hay cúi người gằm xuống như thế này thì nó không có
đúng cái tướng của cái người ngồi thiền. Cho nên cần phải sửa lại, và cái tác động
để cho nó thẳng thớm. Còn cái người nào mà nó đã ngồi thẳng thớm rồi thì mấy
con cố gắng giữ cho nó tốt. Đó là cái phần thân. Cái phần dùng thân để cho càng
lúc nó phải càng vững, nó vững vàng cho nó tốt hơn.
Thì khi
không ngồi thôi, mặc dù là ngồi năm phút, hay là mười phút hay ba mươi phút đều
là phải ngồi thẳng thớm, đàng hoàng, lưng thẳng, tập cho nó thành thói quen. Chứ
không khéo nó sẽ cần phải, thói mình, cái thói quen mà mình ngồi thụng lưng, hoặc
là ngồi nghiêng qua, nó thành ra cái thói quen.
Khi mình ngồi
nó nghiêng thì mình nhiếp tâm nó an, mà mình sửa nó ngay thì nó chướng ngại, nó
làm cho mình bị khó chịu. Do đó mình cố gắng mình tập cho nó ngay ngắn về cái
mình ngồi. Kể ra thì trong cái thời gian sắp tới đây, thì Thầy dặn cô Út cho mấy
con, thì ít ra thì dành mỗi một cái buổi học cho được nửa tiếng đồng hồ ngồi.
Ngồi lâu nó mới thấy được cái thân của mấy con rung động, ngồi năm, ba phút thì
không thấy.
Thì do đó
cái thân nó bị nhúc nhích, hay hoặc nó bị thụng, thì sẽ có cái sự sửa cho mấy
con quen đi. Mình cố gắng hơn. Trong khi mình ngồi tập thể, mình sửa cho nó
quen trong khoảng ba mươi phút. Ba mươi phút là cái tiêu chuẩn để mà nhiếp tâm
cho nó được và đồng thời cũng ba mươi phút mà an trú cho được. Nhưng về cái phần
tâm thì thật sự ra có người thì mình nhiếp được. Nhưng mà nhiếp được thời này
thì thời khác nhiếp không được, chứ không phải là nó liên tục.
Nhưng ở đây
cái phương pháp của Phật thì cách thức mình nhiếp tâm là bằng cái phương pháp,
chứ không phải ngồi giữ cái tâm mình cho nó đừng có khởi niệm. Hoặc là mình tập
trung trong cái tâm mình trong hơi thở cho nó đừng có khởi niệm, thì cái đó
mình dùng phương pháp ức chế cái tâm của mình.
(13:02) Cái
mục đích tu như vậy là từ xưa đến giờ đó, các nhà Đại thừa, các cái Thiền tông,
hay là Yoga thì nó đều có cái sự tập trung như vậy. Mà thậm chí như ở bên Miến
Điện thì những cái trường thiền mà người ta dạy cho mình quán thân, quán tâm,
hay quán pháp, nó cũng đều dạy cho mình tập trung bằng cách đó.
Thì ở đây
chúng ta không có tập như vậy, mà chúng ta tập theo cái phương pháp mà Phật đã
dạy. Phật đã dạy chúng ta dẫn tâm vào đạo, tức là chúng ta dẫn nó vào cái điều
kiện mà chúng ta muốn. Bây giờ muốn chúng ta nhiếp tâm ở trong cái hơi thở, cho
nó biết thở ra thở vô thì chúng ta phải dẫn nó, chứ không thể nào mà để tự nó,
nó ngồi nó im lặng để nó nhiếp trong hơi thở. Thì trong khi chúng ta ngồi im lặng
mà nhiếp trong hơi thở thì đó là cách thức ức chế, chứ không phải dẫn tâm vào
cái sự nhiếp tâm.
Còn cái này
dẫn tâm vào sự nhiếp tâm nó có cái phương pháp. Phương pháp nó gọi là Như Lý
Tác Ý. Mình lấy cái ý thức của mình tác ý để cho mình dẫn vào thì như vậy mình
mới đạt được cái chất lượng, đạt được cái vào cái chất lượng của sự tu tập của
mình mình dẫn. Thí dụ mình muốn dẫn mười phút là nó sẽ vào mười phút. Mà mình
muốn dẫn tâm mình nó vào hai mươi phút thì nó sẽ đạt được hai mươi phút. Mà dẫn
tâm mình vào ba mươi phút thì nó sẽ đạt được ba mươi phút, mình đi vào ba mươi
phút.
Cũng như là
mình dẫn thân tâm mình vào cái sự an trú an lạc, thì cái thân tâm mình nó sẽ
vào cái sự an trú an lạc của nó. Chứ không phải là mình ngồi yên rồi thấy nó an
lạc mà mình cho đó là mình sẽ an trú. Không phải. Tự nó là nó xúc tưởng hỷ lạc,
nó xuất hiện ra thì do đó không phải là do cái sự dẫn dắt của mình.
Mà mình dẫn
dắt nó để nó vào an trú thì ít ra thì mình phải có cái phương pháp mình dẫn nó
vào. Nó an trú được bằng cái phương pháp của mình thì đó là chính cái mình đã
làm chủ thân tâm. Cho nên muốn mà dẫn vào cái sự an trú thì các con phải tập.
Phải tập chứ không tập thì không dẫn vào được.
Dù hiện giờ
mấy con có người thì một phút, nhiếp tâm một phút, từ một phút đó thì nó cũng
nhiếp được. Thì có người năm phút, có người mười phút, có người hai mươi phút,
có người ba mươi phút. Nhưng cái sự mà nhiếp như vậy đó, là cái phần đó là cái
phần ức chế tâm, chứ không phải là do mình dùng pháp mà nhiếp tâm.
(15:17) Hôm
nay Thầy dạy mấy con hãy lắng nghe kỹ để cho mấy con tập. Thì trong vòng chắc
có lẽ là một tuần sau thì Thầy sẽ kiểm để mà sắp xếp cho mấy con. Cái lớp của mấy
con người nào mà nhiếp cái trường hợp mà nhiếp cái tâm nó không có thời gian
dài vẫn được. Còn cái người nào mà dẫn tâm mình mà nó chưa có kéo dài được cái
thời gian, thì do đó Thầy sắp xếp một cái lớp cho mấy con thấp hơn.
Nhất là cái
phần mà động thân. Nếu mà mấy con động thì buộc lòng mấy con phải ở cái lớp thấp.
Mà cái thân mà mấy con không động, không nghiêng thì cho mấy con ở cái lớp cao
hơn. Bởi vì nó vừa thân mà vừa tâm nữa. Cái thân mà nó ngồi ngay thẳng tốt mà
cái thân nó động thì người ta dạy cách thức mình dẫn. Còn cái thân mà nó ngồi
mà nó dao động, mà cái tâm nó nhiếp tốt mà cái thân nó dao động thì người ta sẽ
cho mình sắp vào cái lớp mình thấp. Bởi vì cái thân mình chưa làm chủ được, cho
nên nó bị dao động, nó bị nghiêng ngả, nó không thẳng.
Cho nên tất
cả những cái này, nó phải thân tâm nó phải phù hợp, nó phải bất động. Chứ còn
nó không bất động được thì buộc lòng người ta sẽ cho mình xuống vào cái lớp thấp,
theo lớp thấp hơn. Và đồng thời thì trong cái giờ cách thức ngồi thì sau này
thì cô Út sẽ, ở đây cô sẽ dành một cái thời gian ba mươi phút trong cái giờ học.
Sau khi cái giờ học xong rồi, thì hay hoặc là trước khi học thì cô sẽ dành cho
mấy con một cái ba mươi phút ngồi. Để rồi cô ấy sẽ xem xét cái người nào mà
nghiêng qua ngả lại, ngửa mặt thì cô sẽ sửa lại cho mình ngồi cho thẳng thớm,
cho đúng cái tư cách của một người ngồi thiền.
Chứ không
khéo thì cái tướng của mình nó sẽ bị lệch đi. Mà nó lệch đi thì mấy con sẽ ngồi
không lâu, và cũng nhiếp tâm cho nó đạt được cái chất lượng cao thì nó sẽ không
đạt được. Nó phải cái sự thân tâm nó phải phối hợp một cái duy nhất là bất động.
Thì bất động phải thẳng thớm, chứ không thể nào bất động trong cái sự cúi hay
ngửa, hay hoặc là nghiêng qua nghiêng lại thì nó không được. Do đó thì cô Út sẽ
nhận lãnh cái trách nhiệm để mà giúp đỡ cho mấy con ngồi ngay thẳng hẳn hoi,
hoàn toàn. Kỳ sau mà Thầy đến kiểm thì người nào cũng ngồi ngay thẳng, không có
còn xiên xẹo.
Và đồng thời
thì các con cố gắng giữ gìn để cái thân mình đừng có bị nhúc nhích, hay hoặc bị
thụng rồi ngước lên ngước xuống, thì như vậy là lúc nào cái thân của mình động
thì cái tâm mình không thể nhiếp được. Mà các con lưu ý về cái phần này. Cho
nên phải có người mà trợ giúp mình, để cho mình được ngồi thẳng và cách thức để
cho giúp mình để cái thân nó đừng có dao động. Và đồng thời thì mới dạy các
phương pháp, mấy con mới dẫn tâm mình vào cái chỗ mà nhiếp tâm. Khi mà nhiếp
tâm được rồi thì lúc bấy giờ thì các con sẽ an trú tâm, chứ còn nhiếp tâm chưa
được thì làm sao an trú tâm được. Cho nên khi mà nhiếp tâm được rồi thì an trú
tâm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét