453-CHỦ ĐỘNG DẪN TÂM VÀO SỰ AN TRÚ
(38:34) Bởi
vì hôm nay mấy con thấy, Thầy phân lớp mà phân cái pháp tu cho mấy con đúng với
cái đặc tướng của mấy con, còn mấy con mà chưa tới đó mà mấy con tu như vậy là
mấy con tu sai, mấy con không đạt được kết quả đâu. Nhiếp tâm chưa được mà giờ
an trú, an trú gì? Các con thấy chưa? Đâu nó phải ra đó. Cái trình độ của mình ở
đâu, pháp nào là tu pháp nấy, không thể tu hơn nữa. Tại sao Minh Điền Thầy phải
dạy mười hơi thở nhiếp tâm cho được bởi vì còn nhá, còn niệm khởi cho nên không
thể tu như Giác Thường được, con hiểu chưa?
Còn bây giờ
Giác Thường không có niệm gì hết nhưng mà nếu mà Giác Thường nói sai thì coi chừng
rơi vào cái chỗ ức chế tâm. Bởi vì từ cái chỗ pháp thấp mà mình chưa có căn bản
mà mình vội mình lên pháp cao là mình bị hổng chân. Hổng chân liền tức khắc. Bởi
vì mình nhiếp tâm chưa được mà an trú, thì coi chừng an trú ma chứ không phải
an trú thật.
Một người mà
tu bữa nay đó tôi ngồi tôi nhiếp tâm không vọng tưởng, thấy nó an lạc vô cùng,
nhưng ngày mai tôi nhiếp không được, có vọng tưởng lung tung thì không an trú
được. Còn cái này người ta nhiếp luôn luôn lúc nào người ta cũng được, cho nên
vì vậy mà người ta an trú là an trú chính là dẫn vào cái sự An Trú của chính
mình.
Pháp của Phật
dạy chúng ta làm chủ cho nên muốn an trú là mình cũng phải làm chủ, mình dẫn nó
vào chỗ an trú. Còn mình khi không mình ngồi đây mà nhiếp tâm ức chế ý thức của
mình thì Tưởng thức nó sẽ hoạt động, nó sẽ sinh ra cái trạng thái hỷ lạc. Do đó
mình ngồi đó mình nói đây tôi nhập định. Định gì mà kỳ lạ vậy? Có dẫn nó được
vào định chưa mà mình ngồi đó mà nhập định? Cho nên vì vậy đó, mấy con phải thấy
cái sai của từ xưa đến giờ người ta đã tu sai. Thì mình không có dẫm cái lối
chân sai đó nữa, mà mình bằng cái phương pháp của Phật “Như Lý Tác Ý” để chúng
ta dẫn đi vào.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét