146-MUỐN SỨC ĐỊNH TĨNH THÂN PHẢI NGAY THẲNG BẤT ĐỘNG
(02:21) Cho
nên, chúng ta phải thấy được cái con đường tu tập của chúng ta, đầu tiên đó là
phải học cho thông suốt những Giới luật, Đức hạnh. Nhưng Giới luật Đức hạnh mà
thông suốt như vậy, cái tri kiến chúng ta chưa đủ cái sức định tĩnh, bình tĩnh
trước các ác pháp tác động rất mạnh, nó làm cho tâm chúng ta dễ phiền não, sân
hận. Do đó, muốn cho tâm chúng ta nó không sân hận, không phiền não, thì chúng
ta phải tu tập cái sức định tĩnh.
Mà muốn tu tập
được cái sức định tĩnh thì phải nhiếp tâm và an trú. Mà nhiếp tâm và an trú
không được thì cái sức định tĩnh của chúng ta không có. Mà muốn cho được cái sức
định tĩnh, muốn tu tập cho nhiếp tâm và an trú để được sức định tĩnh thì cái
thân phải ngồi bất động, ngồi ngay thẳng hẳn hòi, chứ không được ngồi xiên xẹo,
không được ngồi nhúc nhích. Bởi vì khi mà cái thân nó bị động, thì cái tâm nó
làm sao nó định tĩnh được. Cho nên mình ngồi bất động, ngồi với cái tư thế nào,
bất kỳ trong cái tư thế nào thì phải ngồi giữ trong cái khoảng thời gian mà tu
tập để tập cho được cái tâm định tĩnh của chúng ta, cái sức định tĩnh của chúng
ta, thì phải giữ cái thân bất động.
Và cái thân
ngồi ngay thẳng thì nó dễ kéo dài cái thời gian, còn cái thân mà giữ như thế
này thì lâu ngày cái thời gian mà kéo dài ra thì chúng ta sẽ ngã, cũng như cúi
như vầy thì nó sẽ chúi xuống. Còn chúng ta giữ cho nó thẳng thì nó luôn luôn nó
giữ cái đà thẳng như vậy thì nó sẽ không sanh ra các cái trạng thái Tưởng.
Nghiêng như vầy mà đến cái mức độ mà nghiêng đến cái mức độ mà nó sẽ sanh Tưởng,
thì chúng ta hễ nghiêng là nó sẽ bị nghiêng.
Cho nên khi
mà Thầy sửa các con, cái cổ mà nghiêng cúi quá Thầy sửa lại, hoặc là cái
nghiêng, cái cổ nghiêng, cổ cúi xuống hoặc là ngửa lên quá. Do đó, mấy con lưu
ý những cái phần đó để mà sửa cái thân của mình cho nó ngay thẳng. Để không
khéo khi mà nó định tĩnh, mà nó định tĩnh nó được đi vào mà cái thân nó bị xiên
xẹo, là nó bị ngã qua một cái phía của nó đang nghiêng. Cũng như cái người mà
ngồi mà cúi như thế này thì nó sẽ cúi xuống sát như thế này. Khi mà nó yên tịnh,
nó an trú thì nó sẽ cúi sát, nó không thể nào làm sao tránh khỏi. Bởi vì chúng
ta phải còn đi xa trên con đường định tĩnh chứ đâu phải định tĩnh trong một vài
phút, một vài giây hay hoặc ba mươi phút.
(04:50) Hồi
nãy là Thầy chỉ thử sức mấy con là trong vòng ba mươi phút mà thôi, chứ chưa phải
một giờ. Nhưng mà ba mươi phút Thầy thấy cái thân của mấy con có nhiều người bị
rung động, bị dao động, cứ một lúc lại lúc lắc một cái, lúc lắc một cái. Do đó,
thì cái thân nó chưa có được định tĩnh, thì cái tâm nó làm sao nó tỉnh được.
Cho nên chúng ta phải biết cách thức rõ ràng, cố gắng giữ thân. Muốn được cho
mình ngồi ngay thẳng, thì ít ra phải có một người, người ta đến người ta xem
xét người ta giữ, giúp cho mình sửa. Và khi mà sửa thì mình nó quen rồi thì nó
rất khó mấy con, khi mà nó nghiêng qua như thế này, mà khi mà sửa ngay rồi một
hơi nghe nó mỏi, khi sửa lại ngay thì nó mỏi, nghiêng qua thì nó không mỏi.
Nhưng mà để khi tâm chúng ta lặng được nhiếp tâm và an trú thì nó lại nghiêng
hơn, nó lại ngã nghiêng hơn.
Cho nên, cố
gắng để sửa lại. Những người mà bị cái tật đã quen rồi nó nghiêng nghiêng vậy
đó, là sửa lại lát nó cũng nghiêng theo cái chiều đó nữa. Và như vậy cố gắng
mình phải biết rằng cái hướng đó là cái hướng nó không đúng, cho nên vì vậy
mình cố gắng tập luyện thân ngồi ngay thẳng lại.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét