935 TÁC Ý XẢ TRẠNG THÁI HỶ LẠC
(00:00) Thầy
xin nhắc lại, trên bước đường tu tập, qua những cái tập nhật kí thời khóa tu tập
của mấy con. Thì hầu hết thì các con tu thì Thầy thấy nó còn một cái chưa có nhận
đúng cái chỗ mà Thầy dạy. Cho nên nó còn một cái sai chứ chưa phải đúng.
Nếu mà đúng
thì các con sẽ tu có chất lượng rất mau và tiến rất nhanh và rất tốt ở trên cái
bước đường tu tập. Như các con biết rằng cái Đạo Phật tu tập có thiền định nó
không phải là cái chỗ mà chúng ta ngồi mà nó hết vọng tưởng. Mà nó có sự an lạc
nó say say ở trong đó thì cái đó là không có đúng đâu.
Thì các con
biết là hầu hết ở đây Thầy bác cái vấn đề này từ lâu. Cũng là cái vấn đề mà có
cái trạng thái an lạc mà nương theo cái trạng thái thì đó là cái sai. Bởi vì
các con thấy rằng trong cái Đạo Phật nó rất rõ ràng. Là khi mà diệt tầm tứ, nhập
Nhị Thiền thì do Định sanh hỷ lạc.
Thì các con
thấy mình hết vọng tưởng, mình tác ý ra, ngồi im lặng phăng phắc chỉ có một tâm
duy nhất đó mà thôi. Thì lúc bấy giờ các con thấy cái hơi thở ra vô nhẹ nhàng.
Thì nó có cái an lạc ở trong cái hơi thở đó chứ không phải không có. Nhưng Đức
Phật mau mau Đức Phật gọi là xả hỷ liền tức khắc. Không có nên nương cái chỗ
đó, không có nên nương cái an lạc đó.
Khi chúng ta
đạt được cái chỗ mà hết tầm tứ, hết vọng tưởng rồi chúng ta phải tiến tới chứ
không phải đứng dừng đó để mà hưởng cái lạc đó. Mà đã hưởng cái lạc đó thì các
con sẽ bị rơi vào trong những cái định khác. Cái định sai. Mà hầu hết tất cả
huynh đệ mà về đây tu hành mà có cái trạng thái gọi là an ổn đó thì cứ thích
thú ở trong cái trạng thái đó, mà không có thì cứ như là mình không có thiền định.
Mà có thì tưởng
đó là cái trạng thái tốt cho thiền định. Không phải đâu. Nó phải có nhưng có để
mà bỏ chứ không phải để mà lấy nó. Cho nên ngay đó thì chúng ta không chấp nhận
nó rồi. Mà không chấp nhận nó thì chúng ta phải làm sao? Chứ không thể chúng ta
nằm im đó mà hưởng nó sao?
(2:11) Cho
nên các con tưởng là mình động đậy hoặc là tác ý ra là mất nó rồi còn gì. Cho
nên không có động đậy cứ nằm im đó để mà nó kéo dài được. Nó tăng lên từ một giờ,
hai giờ hay là ba giờ, mà càng dài ra thì càng tốt. Nhưng mà không phải. Nó đi
tới cái đường cùng của nó chứ không phải bao giờ mà nó có thể dẫn cho chúng ta
(đi) đúng.
Mà ở đây cái
mục đích của chúng ta tu hành là luyện cho mình có cái đạo lực. Cái đạo lực là
cái sức lực của đạo để làm chủ được cái sống chết của mình, làm chủ được cái đời
sống của con người của mình. Chứ không phải đi tìm một cái lạc khác hơn là cái
lạc của dục lạc.
Nghĩa là bây
giờ, chúng ta đi tìm cái sự mà ức chế cái tâm không vọng tưởng, để tìm một cái
lạc khác hơn là cái lạc của chúng ta đang thọ hưởng thế gian. Thì cái lạc đó nó
cũng đâu có cái gì hơn là cái dục lạc của thế gian đâu?
Cho nên ở
đây, chúng ta phải mau mau bỏ cái đó xuống. Mà bỏ cái đó, chúng ta cứ nghĩ mình
- nếu tác ý ra thì nó sẽ mất cái đó rồi sao, nó mất cái sự yên lặng. Không phải
đâu !.
Các con cứ
nghĩ rằng một người mà tu mà không chất lượng, tức là ngồi tu có vọng tưởng ra
vô là không chất lượng.
Mà hết vọng
tưởng rồi thì không phải chỗ hết vọng tưởng đó là có chất lượng. Lấy cái chỗ chất
lượng hết vọng tưởng đó, chứ không phải ở chỗ đó là cái chỗ cuối cùng để chúng
ta tới đó là rồi. Không phải chỗ không niệm thiện niệm ác là xong. Mà chúng ta
lấy cái chỗ không niệm thiện niệm ác đó để mà tiến tới rèn luyện cái lực của
chúng ta mạnh hơn, sâu hơn và vĩ đại hơn.
Thì cái lực
đó nó phải ở trong cái trạng thái, cái chỗ mà không có vọng tưởng, không có tầm
tứ đó. Chúng ta ở trong chỗ đó, nó khoảng độ cái sức của chúng ta tu tập. Nó
khoảng độ chừng ba mươi phút, không hơn một giờ đồng hồ. Vì hơn một giờ đồng hồ
thì cái sức chúng ta không còn có nữa. Thì cái trạng thái không vọng tưởng nó sẽ
lôi chúng ta đi vào một cái định sai lệch, cái định khác, mất tiêu hoặc là vô
ký hoặc là tùy miên. Tất cả những cái khác nó làm chúng ta mất thì giờ. Kéo dài
cái đời sống tu hành của chúng ta không có kết quả tốt, kết quả sai. Mất thì giờ
vô ích.
(4:21) Cho
nên chúng ta tu cái thời gian càng ngắn, ba mươi phút mà chất lượng càng cao,
thì quý hơn là chúng ta ngồi một giờ mà chất lượng không có. Cho nên trong cái
thời gian mà khi mà chúng ta biết rằng trong một tuần lễ, mà mỗi thời. Một buổi
vậy là chúng ta tu một thời mà trong bốn buổi chúng ta tu bốn thời: Sáng, chiều,
tối, khuya. Bốn thời. Mà mỗi thời, chúng ta tu ba mươi phút.
Còn ngoài ra
tất cả những cái thời gian khác thì chúng ta tu cái Định Vô Lậu, tu cái Định
Chánh Niệm Tỉnh Giác để giúp cho cái sức tỉnh giác.
Khi mà đi ngủ
thì chúng ta cũng tập tỉnh giác ở trong giấc ngủ để chúng ta không còn ngủ
nghê. Để chúng ta có đủ cái sức tỉnh, sức tỉnh thức cao. Để khi mà chúng ta phá
hết âm thanh, phá tất cả mọi cái mà sức tỉnh chúng ta có, thì lúc bấy giờ nó mới
gọi là sức tỉnh cao độ.
Còn nếu mà sức
tỉnh khi mà âm thanh không còn có thì cái sức tỉnh đó cũng mất luôn, thì nó
không đúng. Do cái không hiểu rõ và bị cái trạng thái xúc tưởng hỷ lạc. Nó đã
sai khiến làm cho các con phải tu lạc. Cứ ngồi tập ngồi cho nhiều. Ngồi nhiều để
mà làm gì? Trong khi cái tâm các con chưa có xả sạch thì nó chưa có thanh tịnh.
Mà chưa
thanh tịnh thì tức là nó còn lo ra, nó còn phiền não, nó còn sợ hãi trước những
cơn bệnh đau. Năm cái triền cái, bảy cái kiết sử nó luôn luôn nó cột chặt, nó
diệt các con. Vì vậy mà các con phải cố gắng mà rút chặt những cái này.
Khi một niệm
mà nó khởi trong tâm, ngay đó chúng ta phải sáng suốt mà nhận nó. Nó là ngũ triền
cái hoặc là nó là thất kiết sử. Thì rút nó ra liền. Và đồng thời dùng cái pháp
hướng truyền lệnh nó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét