934- ÔM CHẶT PHÁP NHƯ ÔM PHAO VƯỢT BIỂN
(53:57) Bây
giờ các con có hỏi gì thì cứ hỏi, còn cái phần mà cô Kim, cô về đây thì … Con
đến cái chỗ này, con ngồi đây, chỗ đó cũng được. Cái phần của con, con ngồi xuống
đi con, đừng quỳ con, quỳ mỏi chân lắm. Cái phần của con đó, hôm nay được về
đây tu tập thì cố gắng xin những cái giấy phép tạm trú, tạm vắng cho có thời
gian, nó kéo dài để mình quyết tâm mình sống cho đúng cách ở đây.
Để mình nỗ lực
thực hiện và đồng thời trải qua cái thời gian mà các huynh đệ đã ở đây tu tập
đó thì coi như là họ cũng đã hết sức. Nhưng mà vì nó còn ở trong cái hướng dẫn
thăm dò của Thầy, chứ chưa có phải là có cái kinh nghiệm mà quyết định. Nghĩa
là sợ đụng chạm với Đại Thừa, sợ đụng chạm với Thiền Đông Độ, cho nên Thầy
không có sự quyết định. Vì vậy mà để cho mà các chị em tu hành nó có kéo dài thời
gian.
Còn hôm nay
con đủ duyên, con về đúng lúc mà Thầy đập rất mạnh, Thầy không có nhịn cái giáo
pháp của người nào hết. Vì cái con đường mà Thầy hướng dẫn đó là con đường chân
chánh của đạo Phật. Cho nên hiện giờ cái gì mà làm sai đạo Phật là bị Thầy đập
xuống hết.
Sai là vì
người ta tu không được, làm cho đời này đến đời khác người ta khổ. Con có duyên
về hôm nay đủ đó, những cái gì hôm nay Thầy dạy thì con hãy cố gắng mà giữ gìn
để cho thời gian rất ngắn mà đạt được kết quả. Đó là cái phước nó có ở trong
giai đoạn này cho nên đừng có để mất thời giờ.
Ví dụ như ở
đây dạy độc cư thì ráng cố gắng dè dặt, giữ độc cư không nói chuyện với ai hết,
chỉ luôn luôn sống trong pháp mà Phật gọi là tùy pháp. Tùy có nghĩa là theo chứ
không phải là tùy thuận với pháp đâu, mà theo ôm chặt cái pháp ở trong tâm của
mình luôn luôn lúc nào, giờ phút nào cũng ôm chặt cái pháp đó mà tu.
Ví dụ như tu
như thế nào, tu trong hành động thì hành động là đi, đứng quét sân, nhổ cỏ làm
những công việc, luôn luôn phải nương vào cái hành động đó để mà thực hiện cái
pháp. Cái pháp thì các con biết rồi, pháp đó là Như Lý Tác ý xả tâm.
(56:13) Làm
cái gì thì nhớ cái việc làm đó để mà nhắc cái tâm, mà hễ nhớ được cái việc làm
tức là phải nhớ được cái nhắc tâm, cái pháp hướng phải nhớ nó. Mà nhắc thì phải
nhiệt tâm với cái nhắc của nó, bởi vì cái câu pháp hướng đó, nó là cái đạo, nó
chỉ cho mình biết cái tâm của mình phải vào cái đạo đó.
Cho
nên dẫn tâm vào đạo vì vậy mà cái hướng tâm là nhắc cái tâm của
mình, dẫn cái tâm vào cái đạo. Vậy thì cái câu pháp hướng đó nó có cái nghĩa ở
cái chỗ của sự giải thoát đó. Cũng như "tâm như cục đất", thì
cục đất đó nó sẽ giải thoát, nó không còn tham, sân, si, ham muốn nữa. Cho nên
cái chỗ như cục đất là một cái tên để chỉ nó còn cái trạng thái như cục đất, nó
không có phiền não, đau khổ thì chính cái chỗ đó là tâm nó phải là như vậy. Thì
tâm mà nó như vậy, nó như cục đất, cái trạng thái cục đất đó thì đó là đạo ở
cái chỗ đó.
Cho nên khi
mà chúng ta hướng tâm, nhắc thì chúng ta phải cố gắng khắc phục cái tâm của
mình phải ở cái trạng thái cục đất, không có phiền não, tham, sân, si. Phải nhớ
như vậy thì chúng ta luôn luôn lúc nào cũng sống trong pháp, chúng ta không còn
để cái tâm mà có kẽ hở, mà để nó ra ngoài. Thì cái thời gian nó sẽ ngắn lại, nó
sẽ thu ngắn lại. Sáu tháng hoặc một năm là sẽ xả hết tâm. Nghĩa là sáu tháng mà
nỗ lực không để kẽ hở tức là chúng ta không nói chuyện với một người nào hết,
luôn luôn chúng ta sống ở trong cái pháp đó.
Rồi bây giờ
mình làm công việc, rồi cái giờ rảnh rang, tối mình ngồi thiền thì mình cũng ở
trong cái pháp đó, pháp xả tâm mà. Rồi bây giờ mình đi kinh hành, mình ngồi thiền,
mình hít thở, mình đều là hoàn toàn, trừ ra cái giờ mà mình ngủ thì thôi. Mình
ngủ, mình thức dậy rồi thì bắt đầu ôm pháp nữa, coi như chúng ta là người đang
vượt biển mà ôm cái phao để mà vượt biển. Thì cái pháp Như Lý Tác Ý đó, nó là
cái phao để mà chúng ta ôm để mà vượt biển, chúng ta đừng bỏ nó. Nghĩa là đừng
bỏ nó có kẽ hở thì cái tư tưởng của chúng ta sẽ bị cái niệm khác nó sẽ đánh vô,
mà nó đánh vô thì mình mất thì giờ.
(58:12) Chẳng
hạn bây giờ mình tu một hơi rồi mình nghỉ cái bắt đầu mình nhớ về gia đình của
mình, nhớ nhà, nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ anh em, chị em. Lúc bây giờ bị cái kẽ hở đó
mà chúng ta sẽ kéo dài cái thời gian. Còn chúng ta đừng để kẽ hở đó thì thời
gian đó nó sẽ ngắn và nó sẽ nhanh chóng, chúng ta sẽ hoàn toàn làm chủ trong
cái thời gian ngắn. Và thời gian ngắn thì khi xong rồi thì mặc tình chúng ta tu
xong rồi thì tâm chúng ta nghĩ ai đó thì nghĩ, nghĩ gì cũng được hết, không còn
lo nữa.
Còn bây giờ
chúng ta tu chưa xong thì thôi để ráng nỗ lực cho nó xong rồi đã. Thì nghe lời
Thầy thì cố gắng, về đây thì phải nói rằng cái hạnh độc cư đó, cái hạnh mà
không nói chuyện đó thì đó là đệ nhất, đệ nhất pháp ở đây. Nó là bí quyết thành
công của thiền định.
Nếu mà chúng
ta độc cư được thì tâm chúng ta xả, mà nếu mà chúng ta không độc cư được thì
tâm chúng ta sẽ bị buông lung, nó phóng dật. Mà đức Phật đã nói: "Tâm
không phóng dật là đệ nhất pháp giải thoát", những cái câu ngắn mà đức
Phật đã dạy cho chúng ta rất rõ ràng.
Tâm mà không
phóng dật nó là đệ nhất pháp giải thoát. Muốn mà đạt được đệ nhất pháp tâm
không phóng dật chỉ có độc cư thì nó mới là đệ nhất pháp xả tâm. Thì hiểu rõ
như vậy thì chúng ta cố gắng độc cư. Chúng ta làm tất cả chung đụng với mọi người.
Người ta quét sân thì mình hốt rác, mình để, mình đổ trên xe, mình đẩy đi không
nói chuyện với ai hết. Nhưng mà mình vừa làm công việc chung với mọi người tâm
vẫn luôn luôn ở trong pháp.
Cho nên mình
đừng để cái tâm của mình nó lảng ra ngoài pháp. Mình rời pháp tức là mình rời
phao, mà mình rời phao thì mình chìm xuống dưới biển. Các con hiểu không? Mình
đang ôm cái phao để vượt biển khổ, cái biển khổ là cái biển tâm của mình, cái
biển khổ của trần gian, của trần mê đó, nó làm cho mình khổ. Mà mình rời pháp tức
là mình bỏ phao thì coi như mình đã chìm xuống biển.
Vì vậy khi
thì mình ôm, khi thì mình buông, lúc thì chìm, lúc nổi thì biết chừng nào mình
mới tới bờ bên kia được. Còn mình cứ ôm phao mình chịu đó thì nó sẽ lần lượt nó
đi tới bờ, tới nơi tới chốn.
(01:00:12) Nhớ
những lời Thầy nói để rồi các con sẽ thực hiện thì các con sẽ đạt được kết quả
nhanh chóng. Nhanh chóng để làm gì? Để làm gương hạnh đạo đức, để thắp lại ngọn
đuốc Phật pháp đang bị người ta vùi dập, người ta phá bỏ, người ta dẹp nó đi.
Chúng ta cố gắng thắp lại cho sáng, thì nhớ kỹ những cái điều đó để mà nỗ lực
tu tập.
Về đây Thầy
đã dạy con căn bản, đi kinh hành như thế nào? Ngồi hít thở như thế nào? Có nhớ
không? Nhớ phải nỗ lực làm cho đúng và luôn luôn pháp hướng xả tâm. Mỗi lần có
nghĩ đến cái pháp hướng nào đó mà nghi ngờ, sợ nó không đúng thì viết câu pháp
hướng đó gửi cho Thầy, xin Thầy quan sát cái câu pháp hướng này có hợp với đắc
tướng của con không? Hợp thì tức là Thầy sẽ cho sử dụng cái câu pháp hướng đó để
mà nhắc tâm mình, để xả. Còn không hợp thì Thầy sẽ sửa lại câu pháp hướng đó
cho, để cho nó hợp với đặc tướng đó của mình để mà tu tập.
Cho nên các
con có một cái số pháp hướng mà các con thấy hợp với mình, mình nỗ lực tu không
cần hỏi. Thấy mình tu một thời gian mà nó không kết quả thì mình muốn tìm một
câu pháp hướng khác cho nó có hiệu quả trên bước đường tu của mình thì do đó viết
cái câu đó ra gửi đến Thầy. Thầy sẽ đọc cái câu pháp hướng đó, Thầy sẽ trợ giúp
cho. Thì các con thấy nhiệt tâm tu hành, mình lo lắng tu hành thì cái điều mà
mình làm cái này nó sẽ nói lên cái điều nhiệt tâm của mình, ráng cố gắng mà hãy
nỗ lực tu tập.
Chứ không phải
mà con cứ vào thất, cứ ngồi thiền, lê thê, la tha ngồi hoài ở trong đó gọi là
giải thoát, không có giải thoát đâu. Mà chính chúng ta, ngoài giờ nào chúng ta ở
trong thất, chúng ta độc cư không nói chuyện, làm chung đụng mà không nói chuyện
gì hết, làm chuyện nhẹ nhẹ mà không phí sức lực thì tu tập dễ.
Nhưng ở
không thì chúng ta tu rất khó chứ không phải dễ. Ở không thì sẽ sanh ra lười biếng,
ở không thì nó sanh ra kiến giải. Nó ở không thì chúng ta phải đọc các kinh
sách, mà đọc kinh sách thì chúng ta bị pháp tưởng. Cho nên chúng ta sẽ có nhiều
kiến giải, từ kiến giải đó nó sẽ làm cho chúng ta lệch đường, bởi vì nó là pháp
tưởng.
Chúng ta phải
chấp nhận có một pháp duy nhất là chúng ta đi con đường đó. Như ông Bàn Đặc
ngày xưa ông chấp nhận cái lời Phật dạy là quét tâm. Cho nên ông tạo cái tâm
ông sạch sẽ là ông chứng đạo và giải thoát hoàn toàn.
(01:02:25) Nhớ
như vậy thì hôm nay con đủ duyên, thì sau cái thời gian ở đây tu tập, cô Út thấy
được. Cho nên Thầy chấp nhận cho con về tu thì phải ráng nỗ lực mà tu, để không
phụ lòng, nhất là phụ lòng Thầy, phụ lòng cô Út, phải ráng nỗ lực mà tu tập. Rồi
không phụ lòng ơn cha mẹ sanh thành của mình, sinh ra đứa con, tu giải thoát tức
là đền đáp ơn sanh thành cha mẹ.
Còn tu, mà
mình đi tu mà không có ra gì hết, nghĩa là bao nhiêu người tu mà không giải
thoát. Cha mẹ sanh con ra thì mong cho nó làm nên sự nghiệp. Mà bây giờ đi tu
mà nó không làm nên gì hết. Bất quá nó làm trụ trì giữ cái chùa đó thôi. Thì nó
cũng làm những cái chuyện coi như là mê tín, cúng bái hoặc này kia, hoặc làm từ
thiện như vậy, nó có ra gì đâu. Đối với nó thì không có giải thoát được cái gì
hết, cha mẹ cũng buồn chứ đâu có vui được.
Còn bây giờ
mình tu hành mà mình giải thoát, mình không có khổ đau nữa thì cha mẹ cũng vui
chứ, con mình đã làm nên sự nghiệp rồi. Thì nỗ lực như vậy thì không phụ ơn Thầy,
không phụ ơn cha mẹ. Không phụ ơn Phật tổ, người đã để lại giáo pháp mà thời
nay chúng sanh người ta còn, mọi con người ta còn thực hiện được thì mình không
phụ thì người ta rất mừng. Còn đàng này người ta để lại giáo pháp mà mình tu
hoài mà không được gì hết thì người ta cũng buồn, chư Phật cũng rất buồn.
Hôm nay thì
các con đã nghe được cái điều mà Thầy nói thì mình nhiệt huyết. Chúng ta không
phải tu hành để hơn thua với ai, mà nhiệt huyết để vượt qua để được giải thoát,
chứ không tranh hơn thua. Bây giờ mình ráng mình tu để hơn người này, người kia
thì cái đó là còn cái tâm ganh tỵ, không được!
Chúng ta tu
là chúng ta nhắm vào cái mục đích chúng ta giải thoát cho được, để không phụ ơn
Thầy, phụ ơn cha mẹ, phụ ơn những người đã giúp đỡ mình. Đó thì cái mục đích
chính, các con đã thấy được cái pháp chính, cái mục đích chính của chúng ta phải
thực hiện trên con đường tu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét