459- TỈNH THỨC LÀ SẼ NHIẾP PHỤC ĐƯỢC HẾT
Trưởng
Lão: Hai tuần nữa,
phải tập cho đúng đó. Để rồi khi mà về bên đó thì chỉ còn có một mình đó. Tập
trật thì nó không bao giờ nó đạt được cái tâm bất động hết, mà tập đúng nó mới
đạt được. Tuy nó đơn giản "tâm bất động, thanh thản, an lạc vô sự",
câu tác ý thì thường thôi. Nhưng mà ngồi mà tu, coi chừng nó không dễ cái chỗ
tu.
Tác ý thì nó
dễ đó, nhưng mà nó bất động được hay là nó ở trong này, nó đang lặp đi lặp lại
cái câu đó. Hay hoặc là nó đang có cái niệm gì, nó đủ thứ hết. Thường thường là
mình nhắc: "tâm bất động, thanh thản, an lạc vô sự" thì
ngồi im lặng. Thì anh ở trong trong này, anh cũng nhắc: "tâm bất động,
thanh thản, an lạc vô sự", anh làm thinh không được, cái tật kì cục.
Các con cứ lắng
nghe coi phải không? Mấy con im lặng nó không có chịu im lặng đâu, mà nó cứ lặp
cái câu đó. Nó không nói cái chuyện khác, mà nó lặp cái câu mình nhắc nó. Nó
làm cho mất cái bất động đi, nó bị động hoài. Chính nó cứ lặp đi lặp lại để cho
nó giữ chứ gì? Nhưng mà không ngờ nó lại làm động nó.
Có tu rồi mấy
con mới thấy cái chỗ đó không đơn giản đâu mấy con. Thì do đó mình mới nhắc: "Đừng
có nhắc! Tao biết mà, tao biết bất động thì bất động chứ sao mày cứ mày nhắc
hoài!". Như vậy chứ im lặng cái nó nhắc, nó không chịu làm thinh. Thì
Thầy nói như vậy thì mấy con lắng nghe. Mấy con có tu tập, mấy con mới biết nó
khó chứ nó không phải dễ.
Rồi bắt đầu
như vậy thì mấy con muốn mà cho nó đừng có nhắc, thì mấy con làm sao? Đi kinh
hành. Đi Kinh Hành Chánh Niệm Tỉnh Giác để ý bước đi, anh đâu có nhắc được nữa,
có phải không mấy con? Rồi chừng nào mấy con ngồi mà thấy nó không nhắc thì được
rồi. Mà mày còn nhắc là tao đi nữa, tao đi tao tỉnh thức mà. Tỉnh thức cho đến
khi anh không nhắc.
Chứ anh đó sợ,
nó sợ có niệm gì ở trong đó cho nên nó nhắc hoài, nó lo chứ đâu phải nó không
lo. Rầy nó sao được? Nó có bổn phận nó phải bảo vệ cái sự bất động đó, cho nên
buộc lòng nó thầm nhắc, có phải không? Nhưng mà nhắc vậy làm động tâm, đâu có
được.
Cho nên vì vậy
mà tao muốn cho bây đừng có nhắc nữa, tao bước tao đi. Thì tao chú ý dưới bước
đi, thì mày hết nhắc. Có phải không mấy con? Mà vì vậy, mình tập như vậy đó,
thì sau này nó không nhắc, còn mình nhắc bất động là nó bất động đó, nó không
nhắc nữa. Nếu mà nó cứ nó nhắc hoài thì nó bị bước đi hoài, thì nó cũng sợ, cho
nên tự nó, nó rút lui.
(36:18) Mấy
con cứ tập đi, tự cái tâm của nó, nó sẽ sửa đổi, nó sửa đổi. Đầu tiên thì mình
nhắc tâm bất động thì nó lo, nó lo không được bất động, cho nên nó thầm nó nhắc.
Nó cũng tốt chứ không phải nó xấu, nhưng mà nó sai. Do đó thì cho nên vì vậy: "Không
được! Mày cứ nhắc vậy động tâm, không được, tao đi kinh hành". Rồi
các con thấy chừng nào ngồi lại mà nó không nhắc thì đó là nó tốt rồi, nó tỉnh
thức hoàn toàn rồi con.
Tại vì nó
không tỉnh thức, nó phải sợ. Chứ nó tỉnh thức nó không sợ. Nó biết nó chưa tỉnh
thức. Hễ nếu mà lơ mơ cái có cái niệm khác vô, cho nên nó sợ, nó lo, nó làm
hoài. Thì Thầy nói như vậy là nói tâm lý thôi. Tự mình, mình có cái tâm lý của
mình, mà mình đâu có phải mình dẹp nó được đâu. Nó phản xạ tự nhiên của nó đó.
Thành ra mình phải biết cách để mà sửa nó, mình sửa nó.
Cũng như một
cái người mà sợ, thật sự ra nó có cái phản xạ sợ của nó. Con người nào cũng có
bản chất sợ hãi, khiếp đảm. Trời nhá nhem tối, cái sợi dây chứ đâu phải con rắn
mà hơi cong cong cái, mình vừa chợt thấy cái mình lo, mình nhảy à con. Nó là phản
xạ tự nhiên chứ đâu phải là mình muốn nhảy đâu. Các con thấy đó là cái sợ tự
nhiên, mà bản chất con người là sợ hãi và khiếp đảm, tự nó có ở trong đó rồi.
Mà muốn cho
cho nó đừng có sợ hãi khiếp đảm thì nó phải tỉnh thức. Khi nó tỉnh hoàn toàn
thì nó không sợ hãi, cho nên mới nhiếp phục được sợ hãi, khiếp đảm. Bởi vậy Thầy
nói tỉnh thức là nó sẽ nhiếp phục hết được mọi cái. Mà cái pháp đầu tiên phải tập
tỉnh thức chứ không cách nào khác nữa hết.
Rồi tỉnh thức
rồi mới xả tâm là cái giai đoạn thứ hai. Nó tỉnh thức rồi, nó mới biết được tất
cả những cái gì nó mới xả. Chứ bây giờ mình xả thì mình cũng thấy xả đó, nhưng
mà sức tỉnh thức mình không đủ thì nó cứ nó bị loạn tưởng, nó bị hôn trầm hoài.
Nên ngồi nó im im cái nó muốn buồn ngủ, còn hễ nó không im thì nó cứ nó lăng
xăng ở trỏng hoài.
Còn không
thì nó bảo vệ nó, thì nó ngầm nó tác ý hoài, nó không dám nghĩ. Thành ra nó cứ
động không là mấy con. Phải không, mấy con nhớ chưa? Thành ra mấy con tu tập
thì mấy con nên nhớ rằng: điều kiện cần thiết mấy con ghi chép lại những cái
khi mình ngồi tu, mình đi, mình thấy cái gì mình ghi chép lại, thì đó rất là tốt.
Tại sao? Tại
vì mình sẽ gửi đến cho Thầy xem: "Ờ trong ngày đó, tôi tu thấy nó
như vậy, như vậy, vậy vậy… Cái nào đúng, cái nào sai xin Thầy chỉ dạy!" Để
cho mình căn cứ vào cái chỗ tu tập của mình, cho trạng thái tâm của mình lúc
cái thời điểm đó mình tu, mình thấy như vậy. Ngày nay, rồi ngày mai, ngày mốt
nó ở trong cái trạng thái nào? Nó thay đổi như thế nào? Đều là mình theo dõi được
nó hết, thì nó sẽ tiến bộ hơn, nó sẽ đi tới nơi tới chốn. Con hỏi đi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét