458- TẬP TỈNH THỨC LÀ CƠ BẢN NHẤT
(0:00) Cơ
bản đầu tiên mà mình tu tập đó mấy con, phải tập tỉnh thức, phải tỉnh thức mấy
con. Tập làm sao mà tập cho mình tỉnh thức, thì mình nương vào cái bước đi kinh
hành. Mình hướng từng bước, từng bước, mình lưu ý dưới cái bước đi của mình,
mình tập đi nó mới tỉnh thức. Đó là cái cơ bản nhất của người mới tu. Cho nên
phải siêng năng, và đồng thời mình tập, mà mình siêng năng mình đi như vậy, đi
suốt.
Bắt đầu mình
tập chừng ba mươi phút. Đi ba mươi phút, rồi mình nghỉ lại khoảng độ chừng năm
phút, hay mười phút thì bắt đầu đi nữa, và cứ mình tập như vậy. Ví dụ như một
thời mình tu là ba tiếng thì mình chia ra. Cứ mỗi lần mình đi ba mươi phút, rồi
mình nghỉ lại mười phút. Mình tiếp tục mình đi ba mươi phút. Ba mươi phút như vậy
là mình đi ba lần, ba lần trong một cái thời tu đi kinh hành.
Thì như vậy
ít ra mấy con sẽ tập ba tháng chứ không phải trong một tháng, phải ba tháng. Và
đồng thời là khi mình đi như vậy nó cũng tập cho mình siêng năng mấy con, chứ
lười biếng là coi như bỏ cuộc hết. Bởi vì buổi tối mình tu, buổi khuya mình tu,
rồi buổi sáng mình tu, buổi chiều mình tu. Mà tập tỉnh thức là cái cơ bản nhất
của của Phật giáo.
Sau khi mà tập
tỉnh thức đi kinh hành được rồi thì mới tập xả tâm. Đó là cái bước thứ hai, cái
giai đoạn thứ hai tập xả tâm. Xả tâm bằng tri kiến, bằng cái sự hiểu biết, bằng
sự hiểu biết. Lúc bấy giờ người ta dạy cho mình tất cả các pháp đều là nhân quả.
Cái gì xảy ra cho mình, đưa đến cho mình khổ hoặc là đưa đến cho mình vui, đều
đó là nhân quả hết.
Cũng như hai
người bạn gặp nhau nói chuyện vui vẻ, thích hợp nhau, đó là nhân quả thuận. Hai
người bạn gặp nhau nói chuyện hơi cái tức giận, đánh lộn nhau thì đó là nhân quả
nghịch duyên. Nó cũng có nhân quả nó mới gặp nhau, không nhân quả thì không gặp
nhau.
Trong cuộc đời
nay, thí dụ như mấy con hôm nay mà tập trung được về đây đều có nhân quả hết. Tại
sao mấy người kia, người ta không có gặp mình ở đây? Mà tại sao mấy con lại gặp
ở đây? Là do nhân quả. Nếu đời trước mình không gieo thì chắc chắn đời nay mình
không gặp nhau. Nếu đời trước mình không gieo một cái duyên với nhau thì mình
không sống chung trong một ngôi nhà.
Cho nên ví dụ
như vợ chồng ở trong gia đình, con cái ở trong gia đình đều có gieo nhân quả với
nhau hết. Mới cùng nhau sống trong một cái gia đình có vui, có buồn, có khổ, có
rầu, có lo. Đều tất cả mọi cái đều nhân quả hết.
(2:54) Cho
nên mấy con cứ tư duy suy nghĩ có phải đúng không? Nếu mà không đúng thì luật
nhân quả nó đâu có. Mà nhân quả thì mấy con thấy đơn giản, đơn giản rất đơn giản.
Mình đi mà nếu mình tỉnh giác thì mình sẽ không đạp con vật nhỏ dưới chân mình,
thì đó là mình thiện.
Mà mình đi,
mình thiếu tỉnh giác, mình đi như hồi nãy Thầy đi từ ở trong đó ra. Mà Thầy cứ
đi, Thầy ngó cây ngó cối, Thầy không ngó dưới chân thì Thầy sẽ có đạp con kiến
đó. Tức là cái lỗi là do Thầy thiếu tỉnh giác. Mấy con thấy không?
Bởi vì đó là
cái pháp mà cơ bản nhất cho chúng ta tu tập để chúng ta ngăn ác ngăn ác, diệt
ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện. Tuy nói rằng bốn pháp ngăn và diệt, rồi sanh
thiện, rồi tăng trưởng thiện, bốn pháp gọi là Tứ Chánh Cần, nhưng sự thật có một
pháp mấy con. Có một pháp một.
Ngăn ác thì
nó sẽ diệt ác. Mà hễ nó ngăn ác mà diệt ác thì nó phải thiện, chứ nó không có
làm sao mà ác được. Cho nên mình cần tu một pháp ngăn ác. Mà tu một pháp ngăn
ác là tu pháp tỉnh giác, tỉnh thức. Tập tỉnh thức từng bước đi của mình thì nó
ngăn. Rồi bắt đầu nó ngăn thì mấy con tới cái giai đoạn mà xả tâm. Giai đoạn xả
tâm cũng ngăn ác diệt ác chứ có gì khác, nhưng mà xả từng tâm niệm.
Còn khi mình
xả từng cái hành động bước đi của mình để đối cái các pháp bên ngoài, nó xả các
pháp bên ngoài. Chẳng hạn như bây giờ Thầy đi từ trong đó ra đây mà Thầy tỉnh
giác. Thầy đi Thầy nhìn dưới bàn chân, Thầy đi. Từng bước đi, Thầy tránh, Thầy
không dẫm đạp con vật gì hết, đó là Thầy tỉnh giác. Mà Thầy sống trong thiện
pháp, tức là ngăn ác đó, tỉnh giác tức là ngăn ác rồi.
Cho nên nó
luôn luôn sống trong thiện pháp, không có ác pháp. Cái nhân của Thầy nó thiện
pháp thì cái quả của Thầy nó sẽ an vui. Mà cái nhân của Thầy, cái hành động của
Thầy mà nó không tỉnh giác thì nó sẽ có cái sự đau khổ. Mà có sự đau khổ, Thầy
phải trả cái quả đau khổ đó, không thể nào mà Thầy tránh khỏi. Đó mấy con thấy
không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét