457- VẤN ĐỀ TU CHỨNG KHÔNG MƠ HỒ
(1:11:20) Ở
câu hỏi số 4: Một người mà tu chứng quả A La Hán có sáu cách động. Sự thật ra một
người chứng quả A La Hán thì không có động như một người bình thường, không có
động gì hết! Nhưng mà người ta ca ngợi cái bậc A La Hán cho nhiều. Đức Phật
cũng chỉ qua là một A La Hán thôi, chứ không phải đức Phật hơn ai hết. Nhưng vì
đức Phật là người đưa cái giáo pháp ra người ta mới gọi đức Phật, chứ đức Phật
cũng chỉ là bậc A La Hán. Vì A La Hán người nào cũng tu tâm bất động giải
thoát, không còn tham, sân, si là A La Hán, giải thoát là giải thoát đồng nhau
hết.
Cho nên đức
Phật không hơn một vị A La Hán, một vị A La Hán không hơn đức Phật. Nhưng đức
Phật hơn vị A La Hán là người đầu tiên đưa ra cái chánh pháp dạy người tu tập.
Còn sự tu tập thì đức Phật như các bậc A La Hán hết, cũng giải thoát như vậy;
cũng làm chủ sinh, già, bệnh, chết như vậy; tâm bất động, không còn tham, sân,
si y như nhau vậy; không có khác chút nào hết. Nghĩa là A La Hán với Phật y như
nhau. Và người nào tu chứng quả A La Hán là tâm cũng hết tham, sân, si, cũng
làm chủ sinh, già, bệnh, chết như nhau. Chớ không có người làm chủ sinh, già, bệnh,
chết được mà người không làm chủ sinh, già…
Cho nên A La
Hán Đại thừa, chia ra làm nhiều loại A La Hán, cái sai. Đạo Phật có một giai cấp
giải thoát mà thôi. Cho nên người mà nhỏ, người lớn tuổi, người già lụm cụm mà
tu giải thoát làm chủ sinh, già, bệnh, chết thì duy nhất người đó được gọi là
Trưởng lão. Mặc dù con còn trẻ, các con còn trẻ mà tu làm chủ sinh, già, bệnh,
chết đều được gọi Trưởng lão.
Cũng như bây
giờ mấy con gọi Thầy “Trưởng lão Thích Thông Lạc”. Trưởng lão là
cái giai cấp của người tu chứng, chứ không phải Trưởng lão là ông già. Các con
hiểu chưa? Chớ bây giờ nghe Trưởng lão là cũng tưởng ông già như Thầy, mặt
nhăn, da nhíu, rồi ốm o, gầy mòn đó là Trưởng lão, không phải! Một cái chú trẻ
như chú kia vậy, mà tu chứng vẫn gọi Trưởng lão hết. Cái giai cấp Trưởng lão là
giai cấp tu chứng, có vậy thôi. Mà chưa tu chứng, chưa làm chủ sinh, già, bênh,
chết thì không được gọi Trưởng lão.
(1:13:21) Phật
tử 4: Dạ, thưa Thầy! Ý của con của câu trước hỏi có nghĩa là ảnh hưởng
của kinh sách Đại thừa nói rằng khi đức Phật sinh ra thì nước các sông dâng
lên, rồi đại địa rung động, rồi trời mây là có sự biến động ghê gớm lắm và họ bảo
có sáu cách chấn động thì chúng con chưa rõ, xin Thầy…!
Trưởng
lão: À, cái
chuyện đó là cái chuyện bịa đặt. Thực sự ra đức Phật đi bảy bông sen bước, khi
sinh ra bước có bảy bông sen đỡ chân, đều là tưởng tượng. Phật giáo không có tưởng
tượng, không có sống tưởng. Cho nên chấn động hoặc này kia đều là tưởng tượng
ra một vị giáo chủ, sai! Một vị giáo chủ bình thường như các con, cũng cha mẹ
sanh ra, cũng một nơi nhơ bẩn để mà tu tập. Đức Phật cũng sinh ra có cha có mẹ,
chứ đâu phải mà ông ấy trên trời, dưới đất ông chui lên sao, mà nói chuyện chấn
động thế này, thế khác.
Rồi tu chứng
đạo, ông chứng đạo rồi thì ông đi ra ông giảng đạo, chứ ông chứng đạo rồi cũng
chấn động làm cho thiên hạ giông gió, cây ngả rồi rầm rầm xuống, như vậy là chấn
động cái gì? Chấn động cái kiểu đó làm cho người ta đau khổ, vậy tu chứng cái
gì? Sai! Bởi vì Đại thừa ca ngợi một cách rất là huyền thoại, một cách thức sai
lệch để biến thành một vị Thánh bằng cách này, bằng cách khác cho khác con người,
làm cho con người nghĩ rằng mình là con người không thể tu được.
(1:14:57) Ở
đây, sự thật ra đạo Phật là đạo rất thực. Đức Phật tu được, là con người cũng
cha mẹ sinh ra. Thầy tu được, cũng là con người, cũng cha mẹ sinh ra. Và tu tập
thì như vậy, làm như vậy vậy thì người nào cũng làm được hết. Cho nên làm người
ta không có tự ti, mặc cảm. Nghe nói tu chứng chấn động thế này, chấn động thế
kia. Trời ơi, dữ tợn! Sự thật ra đâu có chuyện đó đâu. Mấy người ngồi không tưởng
tượng ra để mà thêu dệt một đấng giáo chủ thế này thế khác, không có thần
thông, vẽ ra thần thông. Các con thấy chưa, cái sai chưa? Cho nên đừng có nghe
ba cái miệng mấy người nói không thật.
Chứng đạo là
mình làm chủ được sinh, già, bênh, chết, mình biết rất rõ. Và khi mình tuyên bố
nói ra là mình đã làm chủ, còn mình chưa làm chủ không dám tuyên bố nói ra. Bởi
vì tuyên bố nói ra người ta sẽ theo dõi mình chứ. Có những người, người ta ở gần
mình, đau bệnh đi nằm nhà thương: “Sao ông này nói ông làm chủ mà sao ông vậy?”
Phải không mấy con thấy, đó là cái thực tế mà. “Cái ông này, ông nói ông làm chủ
cái tâm ông, mà sao ông sân ầm ầm vậy?” Có phải không? “Giờ này mà làm trễ cơm,
cái bộ ông đói bụng, ông tức giận rồi.” Như vậy là rõ ràng là đâu có làm chủ?
Cho nên người ta cho mình ăn gì ăn nấy, chớ không bao giờ chê khen ở trong cái
mâm cơm nữa. Nói: “Bữa nay luộc rau, sao mà để đen như thế này?” thì cái người
đó chưa chứng đạo đó. Người ta nói chê tức là chưa biết chứng đạo. Chứng đạo là
không chê một cái gì hết, ăn để sống chứ không phải là ăn để ngon.
(1:16:08) Cho
nên trong cái cuộc sống hàng ngày, mấy con sẽ xét mấy người mà gọi là tu chứng.
Một vị Hòa thượng gọi là cao Tăng mà đến đó, mà thấy cái bữa của ăn các ngài,
mà các ngài thấy ớn là biết rằng ông này chưa phải là cao Tăng, chưa tu xong. Tại
vì người ta sùng bái ông ta. Đó thì mấy con thấy trong cái vấn đề mà người tu
chứng rất là rõ ràng, cụ thể, thể hiện qua cái sự giải thoát. Cụ thể lắm mấy
con!
Cho nên
trong cái vấn đề mà tu chứng đó, nó phải thực tế, nó không phải mơ hồ được. Ai
nói tu chứng là người ta sẽ theo dõi mình đó, chưa chắc người ta đã nhìn coi
mình. Mà Thầy cũng chỉ cho mấy con để theo dõi. Chứ còn họ tu chứng, họ nói chứng,
chứ họ không dám chỉ cho mấy con đâu. Sợ mấy con theo dõi nó biết, nó lòi ra
sao. Cho nên họ không dám đâu. Chớ còn Thầy chỉ coi cái người đó bệnh đau, coi
họ làm chủ được không? Nếu mà họ làm chủ, họ đẩy lui bệnh hoàn toàn thì do đó một
người tu chứng cụ thể.
Bây giờ cuộc
sống hàng ngày của người đó, thấy qua cái đời sống họ đi, đứng, nằm, ngồi tỉnh
táo hẳn hoi, đi biết bước đi của họ rất là vững vàng, nhẹ nhàng, tỉnh thức. Họ
tránh từng con kiến dưới chân họ, biết là cái người tu tỉnh giác, mà người tỉnh
giác là người tu chứng. Còn đi mà vụt chạc, mà quên trước quên sau, coi chừng
người đó tu chưa chứng đâu. Đó là cách thức Thầy dạy cho mấy con thấy. Để một
đôi dép như thế nào thì biết là người tu chứng, để một đôi dép như thế nào biết
người không tu chứng. Bây giờ nhìn mấy đôi dép mấy con để đằng trước đó, chiếc
sẹo qua, chiếc sẹo lại biết người này không có cẩn thận rồi, không có đức cẩn
thận thì biết là tu chưa chứng.
(1:17:32) Nói
cẩn thận thì ai cũng nói được đó mấy con, chứ chưa chắc đã cẩn thận đâu. Có phải
không, mấy con thấy không? Đức cẩn thận nó thực hiện qua cái hạnh Tỉnh Giác
Chánh Niệm của nó rồi. Mà cái người có Chánh Niệm Tỉnh Giác mới là người tu chứng.
Còn chưa Chánh Niệm Tỉnh Giác thì hay quên tới quên lui, hay làm sai. Mà hay
làm sai, tức là nó thực hiện qua đức cẩn thận không đủ. Các con thấy chưa? Thầy
chỉ cho mấy con để nhìn thấy người tu chứng, để biết cái người tu chứng nó thực
tế nó chứng.
Đó là cách
thức để chúng ta xét, để mà làm gì? Đâu phải mình xét để mình khen chê. Xét để
cho mình chọn lấy một vị Thầy, để mình thân cận, để mình thưa hỏi, mình học tập.
Và mình sống gần người đó, là cái hạnh của người đó, nó sẽ ảnh hưởng rất tốt
cho mình. Bởi vì thân cận thiện hữu tri thức mà. Đó là cái pháp đầu tiên của mấy
con mà đức Phật đã dạy rồi: “Cần phải chọn một thiện hữu tri thức” một
người tu chứng đàng hoàng.
Còn người tu
chưa chứng đừng có thân cận họ, họ sẽ dạy mình sai pháp đó. Họ khéo léo, họ lý
luận, họ phạm giới, chớ họ nói cái đó là. Cũng như cái người phạm giới uống rượu,
họ nói: “Phật dạy uống rượu đừng uống say, uống thôi chứ đừng có say.” Rõ ràng
là một giọt ở trong miệng là đã bị phạm giới rồi, chứ đừng nói chi uống tới
say. Các con hiểu chưa? Có mấy ông sư, mấy ông thầy, họ cũng là nắm những người
mà lãnh đạo của Giáo hội, họ nói: “Phật dạy uống rượu, có uống nhưng mà đừng có
uống say.” Nó chế, bẻ giới cái giới luật của Phật đó, nó vụn ra rồi đó mấy con.
Còn mấy ông,
các con có nghe ở trong sách Đại thừa nói không: “Phật ăn giờ ngọ, chúng sanh
ăn sau giờ ngọ, Ngạ quỷ thì ăn đêm. Chúng ta đừng ăn đêm, mà chúng ta ăn ban
ngày được.” Các con thấy chưa? Bẻ vụn cái giới của Phật. Đạo Phật thì người ăn
một bữa, chứ sao lại buổi sáng, buổi chiều ăn? Các con thấy chưa? Đừng ăn đêm
thôi! Mà nếu ăn đêm thì lỗi. Vậy mà quý thầy còn ăn đêm nữa, chứ đừng nói chuyện.
Nó bẻ vụn cái giới ra hết, nó dám bẻ vụn giới ngang nhiên. Đó là cái sai của Phật
giáo của chúng ta. Khi phạm giới rồi thì họ bẻ ra, họ lý luận để che phật tử, để
làm cho phật tử không hiểu, để coi như họ không phạm giới, chớ không phải gì
khác. Cái lỗi của họ, họ che đậy lại để cho tất cả phật tử đều thấy họ đều là
người giới luật nghiêm. Cho nên đó là những cái sai đó mấy con! Không đúng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét