Thứ Ba, 27 tháng 2, 2024

455- TU HÀNH KHÔNG KHÓ

 

455- TU HÀNH KHÔNG KHÓ

(00:01) Trưởng lão: Mấy con lắng nghe, Phật pháp nó không có khó. Nó dễ lắm, chứ nó không có khó khăn gì hết. Mà sao Thầy thấy mấy con tu lâu quá?

Tu thì ngồi như chơi vậy, chớ không có làm cái gì mà cực khổ, cũng không có bắt mấy con ngồi khoanh chân kiết già đồ cho nó đau chân, không phải vậy. Tùy theo. Khi mình ngồi mà cái tâm mình nó loạn quá, nó không gom thì mấy con ngồi bán già, ngồi kiết già. Hoặc là ngồi mà nó bị loạn tưởng nhiều quá thì mấy con cứ ôm pháp Thân Hành Niệm mà đi. Cứ theo cái thân hành của mình, Thầy đã dạy rồi, thì mấy con sẽ dập nát nó hết. Hôn trầm, loạn tưởng, mấy con sẽ diệt sạch, không còn pháp nào mấy con không diệt nó được. Bởi vì có pháp, cái pháp Thân Hành Niệm nó độc lắm. Nó diệt, nó làm cho không còn một cái loạn tưởng, một cái hôn trầm nào.

Mình phải bền chí tập, đừng lười biếng. Nó đòi hỏi mình phải lấy cái thân hành ngoại, đi, đứng, đưa tay thì tu tập mới được. Rồi nếu mà mình thấy mình không có hôn trầm, không có loạn tưởng thì mình ngồi lại, mình chơi, để mình xem coi thử coi cái tâm của mình nó ra sao, coi nó nghĩ gì? Thì khi mà nó có niệm, nó nghĩ, thì mình xét thấy cái niệm này thiện hay là ác? Mà thiện thì mình cứ để cho nó tăng trưởng, còn ác thì bảo nó dừng đi. Thì tất cả những cái niệm ác nó dừng hết thì nó còn có cái niệm thiện mà thôi. Thì cái niệm thiện đó là niệm tâm bất động, mấy con.

Đầu tiên thì nó niệm thiện, nó nghĩ: “Mình phải làm cái này hoặc là phải tìm cách thức để giúp người này người kia.” Niệm thiện nó nghĩ: “Bây giờ mình tu thế này thì đừng có nên phá hạnh độc cư, đừng có nên phóng dật.” Thì cái niệm đó mình tăng trưởng chứ sao, có phải không? Ngồi đây mà nó nhìn qua thất người ta, nó thấy người ta nó ngủ gục nó nói: “Trời ơi! Giờ này mà ngủ gục” thì không được. Phải không? Cái niệm đó là niệm tốt mà: “Đừng có ngó qua nhà của người ta!” Thì nó đã bảo mình như vậy thì mình cố gắng: “Mắt quay vô nha, đừng có nhìn thất người ta. Mình lo thân mình không lo thì mai mốt mình cũng vậy chứ gì.” Có phải không? Mấy con thấy tu dễ không? Đâu khó khăn gì!

(02:32) Mà ngày ngày mấy con sống độc cư một mình ở trong thất mà cứ gọi là: “Mắt, lỗ tai này, quay vô nghe lại trong thân của mình!” Thì nó quay vô riết, thì nó không phóng dật nữa thì mình chứng đạo chớ sao. Mấy con không nghe đức Phật nói: “Ta thành chánh giác là nhờ tâm không phóng dật.” Có đúng không mấy con? Mà cứ để tâm mình phóng dật hoài chuyện này tới chuyện kia mà không chịu kêu nó quay vô, để nó phóng hoài làm sao, làm sao tu cho xong đây?

Thầy nói: “Nếu mà ngày xưa, Thầy mà có ai mà chỉ Thầy biết pháp vậy chắc một tuần lễ Thầy chứng.” Chớ đâu có lâu như mấy con vậy! Không biết tu bây giờ biết chừng nào mà cái tâm cứ động hoài, có phải không? Có người già sắp chết rồi cũng thấy sao mà cái tâm còn phóng dật không à, phải không? Phóng dật chi vậy không biết nữa? Kỳ vậy? Sao mình phóng chi vô nhà vô cửa người ta? Phóng ra ngoài cây cỏ làm gì?

Ở đây không có, nỗ lực tu tập rồi, thì mấy con cứ nghĩ đừng có phóng đi nhổ cỏ, đừng có phóng tâm đi quét sân. Cái tâm của mình nó dơ gần chết mà mình không lo mình quét, cứ lo quét sân làm chi cho cực cái thân. Cho nên sự tu tập đơn giản lắm mấy con, đơn giản lắm!

Thầy nói nếu Mật Hạnh với cháu Trang mà vô thất, Thầy dạy bảy ngày phải chứng, chứ còn tu mà lâu thì không được. Thầy đâu có cho ngồi đó mà ăn của đàn na nhiều hoài nó đâu được. Thì mấy con thấy cái sự tu nó đâu phải khó đâu. Ngồi mà suốt bảy ngày đêm như thế này, mình lắng lặng để mình theo dõi từng tâm niệm của mình để xả ra thì đâu phải là một cái chuyện khó. Có cái niệm nào thì mình đều quét nó ra hết. Nếu mà nó ngồi đây mà nó lừ đừ, nó buồn ngủ thì ôm pháp Thân Hành Niệm mà dập nó xuống, đâu lý nào mà ngồi đây mà để ngủ gục. Bộ mấy con còn thích ngủ lắm sao mà ngồi ngủ? Phải không mấy con? Phải ráng chứ, cứu mình mà!

(04:18) Đức Phật đã nói: “Được thân người là khó.”, mấy con! Nhưng mấy con được cái thân người mấy con coi nó thường quá. Nó mất rồi, tìm nó không được, tìm không được. “Mà gặp chánh pháp còn khó hơn.” Nếu mấy con gặp pháp sai rồi, mấy con biết tu chừng nào mấy con được giải thoát? Còn pháp này không tu thôi, bắt đầu vô tu là thấy ngay từ cái phút đầu tiên mấy con giải thoát, không có gì mà làm động tâm. Bởi vì Thầy chỉ được cái chân lý để mấy con thấy rất rõ. Chân lý chính là TÂM BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SỰ. Mà mục đích chúng ta là giữ gìn và bảo vệ cái chân lý đó. Vậy thì hàng ngày mà chúng ta luôn siêng năng, cần mẫn tu tập thì cái chân lý đó nó sẽ hiện tiền, nó sống với chúng ta, thì đó là giải thoát. Thầy tu rồi sao Thầy thấy dễ quá, mà mấy con sao khó quá?

Cho nên bỏ hết đi mấy con, cuộc đời không có cái gì. Thầy nói chết mấy con không mang theo được cái gì hết, mà mang theo cái nghiệp vui buồn, theo dục lạc của thế gian. Rồi tương ưng theo đó mà tái sanh từ kiếp này sang kiếp khác, từ loài vật này đến loài vật khác. Suốt cuộc đời mấy con, mấy con đã vô tình - Thầy nói đây là vô tình, chứ không phải là hữu ý - vô tình mấy con cũng đã giết hại chúng sanh biết bao nhiêu? Ban đêm đi mấy con có thấy đâu dưới chân mình những con kiến mấy con đạp chết. Thậm chí như ban ngày vụt chạc mấy con quên đi.

Thôi bây giờ mấy con như thế này mấy con biết. Khi mình muốn từ Thành phố về Trảng Bàng để gặp Thầy, đi một chiếc xe hơi. Rồi ba bốn người đến đó, rồi chạy về Trảng Bàng. Thì chiếc xe nó đã cán biết bao nhiêu con vật mà mấy con vô tình. Mấy con phải trả chứ! Nếu mấy con không kêu xe, nó làm sao nó chạy về Trảng Bàng? Mấy con thấy cái tội của mình chưa? Chứ đừng nói chi! Nhưng tại sao chúng ta không cố gắng để khắc phục chúng ta, để chúng ta làm chủ được sự sống chết, làm chủ được nhân quả?

(06:33) Để lúc bây giờ những nhân quả không còn tác động chúng ta được. Chứ không khéo nó còn tác động thì chúng ta phải theo nhân quả đó mà từ kiếp này đến kiếp khác. Đạo Phật dạy chúng ta để làm chủ nhân. Dù chúng ta có vô tình làm những cái tội bao nhiêu đi nữa, nhưng trong TÂM BẤT ĐỘNG nó sẽ chuyển biến thay đổi toàn bộ. Nói như vậy không có nghĩa là Thầy xúi mấy con đi làm điều ác. Nhưng mấy con nghĩ là cái tâm bất động thì còn ác pháp nào làm động, thì còn nhân quả nào mà làm tâm chúng ta động được mấy con?

Buông xuống hết, buông xuống hết đi mấy con! Nỗ lực! “Bây giờ con quyết tâm tu, xin Thầy dạy cho con cái pháp đúng đặc tướng của con. Con quyết chết, tu cho được!”. Cũng như đức Phật khi đi tìm cội bồ đề thì Ngài nói: “Nếu không chứng đạo thà chết dưới cội bồ đề!” Có phải cái lời đức Phật nói như vậy không mấy con? Thì bây giờ mấy con cũng vậy. Bây giờ con quyết định một là chứng đạo, hai là chết, chứ còn nhất định là không có trở ra đời, bỏ hết. Cuộc đời không còn gì nữa.

Khi biết Phật pháp rồi thì cuộc đời này còn có nghĩa gì nữa? Vui buồn đều là dục, có gì đâu. Tiền bạc, danh vọng, nhà cửa, tất cả bà con ruột thịt, con cháu của mình toàn là nhân quả hết. Nó theo nó đòi đó mấy con. Một là mình trả nợ, hai là nó trả nợ mình. Ngay khi hiểu được Phật pháp, khép chặt, khép chặt cửa lại. Rồi chuyển biến thay đổi con người của mình trở thành con người mới, con người làm chủ nhân quả, chứ không phải con người bị nhân quả sai khiến.

Thầy thấy mấy con được gặp Thầy là may mắn lắm. Lẽ ra thì khi mà Thầy tu xong đó, Thầy nói: “Đời chúng sanh khó độ lắm, thôi bỏ đi cái cho rồi.” Nhưng nhìn tới nhìn lui Phật pháp, nếu Thầy không dựng lại thì Phật pháp có ai biết đâu? Không ai biết. Mà dạy mấy con tu niệm Phật ức chế ý thức của mấy con, thì ý thức đã bị ức chế thì làm sao còn. Thì mấy con rơi trong tưởng. Người ta dạy mấy con tu Thiền bằng phương pháp này, bằng phương pháp khác cũng đều là ức chế ý thức của mấy con. Nhưng mà cuối cùng mấy con đạt được cái gì đây, khi mà ý thức bị diệt?

(08:20) Đức Phật dạy: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp.” Ý không được diệt. Cho nên Thầy hiện giờ Thầy muốn chết, Thầy bảo ý của Thầy ra lệnh: “Thân này phải tịnh chỉ hơi thở!” Có phải không mấy con? Cái ý mà. Vậy mà diệt ý rồi, lấy cái gì mà làm chủ nó đây? Mấy con ngồi như gốc cây vậy sao? Cho nên cái ý chúng ta rất quan trọng. Sáu cái thức của chúng ta là ý thức là điều quan trọng nhất. Nó dẫn năm cái kia, năm cái mắt, tai, mũi, miệng, cho chúng ta quay vào trong trạng thái bất động. Bởi vì “ý làm chủ” mà, nó rất quan trọng.

Cái pháp như lý tác ý là ý chớ có cái gì. Cái ý của mình mà, nó trở thành cái ý thức lực, cái lực của ý thức. Mà cái lực của ý thức nó gọi là Tứ Thần Túc, bốn cái lực như thần. Chúng ta có được Tứ Thần Túc thì nhập định rất dễ dàng. Chúng ta có Tứ Thần Túc tức là chúng ta có Tuệ Như Ý Túc. Mà Tuệ Như Ý Túc thì nó phải thể hiện ở trên một cái tâm thanh tịnh. Chớ cái tâm còn tham, sân, si làm sao thể hiện được? Mà tâm thanh tịnh thì như nước trong cái ly này, tâm mấy con thanh tịnh thì mấy con muốn cái gì nó hiện lên cái đó. Cái quyết tâm của mấy con hết. Cho nên nói tại sao chúng ta lại có Tuệ Như Ý Túc, muốn biết cái gì là biết hết. Muốn biết đời trước chúng ta là con người ở kiếp nào? Nhiều kiếp ở trong cái đời quá khứ chúng ta, ai, tên gì, họ gì, ở làng nào, ở nước nào? Đều hiện lên trên cái tâm chúng ta hết, cái tâm không còn tham, sân, si. Cho nên nói chúng ta biết, chớ sự thật ra nó hiện trên tâm của chúng ta. Về tương lai, ngày mai nó xảy ra chuyện gì, nó có những chuyện gì, Tu Viện này nó xảy ra như thế nào, nhà nước đến đây làm cái gì, cái gì nó đều hiện trong này hết. Về tương lai cái gì nó cũng đều hiện trên cái tâm thanh tịnh. Chuyện lành, chuyện dữ nó đều hiện trên đó hết. Chớ không phải là người ta dùng Tam Minh để mà người ta đi tìm hiểu cái này kia. Không phải! Tự tâm thanh tịnh nó hiện ra.

(10:46) Ví dụ như ngày mai ở khu vực của mình, nó xảy ra một cái chuyện gì, thì nó đều hiện trên tâm của Thầy hết: “À, mình phải giải quyết như vậy. Và đồng thời cái số người mà đang ở đây ấy, nó sẽ không có đủ cái duyên. Cho nên mình phải giải quyết một cái hướng để cho những người này tạo cho đủ cái duyên, để họ tiến tới sự tu tập cho tốt hơn.” Thì phải tìm mọi cách giải quyết cho mấy con được bình an, chớ không phải đuổi mấy con. Mà trong cái thời điểm nó xảy ra làm khó khăn, thì mình tìm mọi cách để giải quyết.

Cho nên gọi là sóng gió, nhưng mà sự thật ra đó là cái nhân quả của những người tu về Tu Viện. Nó chưa đủ phước duyên, nó tạo thành một cái lực, cái lực đương đầu với thiện pháp. Tu Viện là cái nơi để tu hành, để rèn luyện thiện pháp. Cho nên khi mấy con không có đủ phước thì ác pháp nó theo mấy con, cái nghiệp nó theo mấy con. Nó đương đầu với cái thiện pháp trong Tu Viện, nó tạo thành một cái sóng gió. Nó làm cho cái người mà tu tập đúng pháp thì họ bất động, còn cái người mà thiếu phước không đủ, nó bị động tâm tu không được. Nó bị động tâm, mấy con!

Cho nên Thầy nói: “Lấy bất động tâm mà diệt trừ hết ác pháp.” Mấy con giữ được bất động tâm, không sợ gì hết. Có Thầy, Thầy lo hết! Mấy con cứ ngồi thất tu đi, thì mấy con sẽ được bình an, không ai làm gì mấy con. Chỉ có vậy thôi, cứu mình! Cho nên mấy con phải ráng tu. Đời không có gì hết, bỏ hết xuống đi! Quyết chí theo Thầy, Thầy dẫn tới nơi tới chốn. Đời không có gì, Thầy nói không có gì hết! Chết rồi mang theo nghiệp, chớ không có gì khác. Bỏ xuống hết, dẹp xuống hết!

(12:28) Về đây Thầy cho một cái thất. Từ cái cấp thứ nhất mà mấy con sống, Thầy thấy đúng hạnh động cư, cái người này quyết tâm tu tập, không nói chuyện, không thích nói chuyện với ai hết. Trong một tuần lễ hoặc là nửa tháng thì Thầy sẽ lôi mấy con đi vào cái chỗ thanh tịnh nhất để mấy con tu.

Các con thấy cái khu vực của Thầy tìm một người tu tốt không có, cho nên để trống. Thà là để trống hơn là đưa những người vào đó nói chuyện, mấy con! Có phải không, mấy con thấy không? Cho nên mấy con thấy Thầy cất thất đó cứ để dành, chọn những người tu. Mà người nào mà giữ đúng hạnh động cư, sống một mình, quyết tâm, quyết tâm cao là tu tập giải thoát. Thì Thầy sẽ đưa người đó sống gần bên Thầy. Để làm gì mấy con biết không? Để dạy cho họ từng bước, rồi từ dạy cho họ phá đi những cái tưởng của họ, đó là cách thức hướng dẫn người tu chứng.

Thầy mong sao mấy con giữ hạnh cho đúng, nhất là cái hạnh độc cư. Cho mấy con cái thất đó, ai đến cửa đừng có vị tình ai hết. Khi thấy họ muốn bước vào cửa của mình nói chuyện thì đóng cửa. Thì chắc chắn mấy con sẽ được ở yên. Cho nên ở cái khu này, chẳng qua là để cho mấy con mới vào tu tập, để nhận xét qua cái hạnh của mấy con. Khi thấy cái hạnh của mấy con được rồi thì Thầy sẽ đem mấy con ở gần bên Thầy, để hướng dẫn mấy con tu tập.

Thầy biết: “Được sinh ra làm người là khó, mà được gặp chánh pháp còn khó hơn”. Mà hôm nay mấy con được gặp Thầy, mà mấy con quyết tâm như vậy, không bao giờ Thầy bỏ mấy con hết. Lúc đầu Thầy cũng cho mấy con sống cũng gần chung nhau vậy, nhưng mà Thầy luôn lưu ý mấy con, coi người nào cái hạnh được. Cái hạnh được là lôi đi hết, mà không được thì Thầy đành chịu thôi. Có thương xót mấy con, nhưng cái bản chất của mấy con thích vui, mấy con thích nói chuyện, cô đơn một mình không chịu không nổi. Chứ mấy con sống một mình được thì Thầy nói mấy cái người này là mấy người sắp chứng đạo. Qua cái hạnh độc cư, Thầy thấy đủ biết mấy con chứng đạo.

(14:57) Tu tập không cần học nhiều mấy con. Nhưng trước tiên, đến với sự tu tập của đạo Phật thì ít ra mấy con cũng đã nghiên cứu Phật pháp, từ kinh sách Đại thừa cho đến kinh sách Nguyên Thủy của Thầy. Nhưng có chỗ mấy con hiểu, có chỗ mấy con chưa hiểu. Nhưng khi đọc sách Thầy rồi, thì Thầy nói rằng không có kinh sách nào lừa gạt mấy con được. Thầy dẹp mặt nó hết. Cho nên triển khai được cái tri kiến, hiểu được chánh pháp của Phật để mấy con làm gì? Để mấy con buông bỏ xuống hết. Đúng là chánh pháp ở đây rồi. Chỉ cần buông hết, tìm cái nơi nào mà một người tu chứng như Thầy, đến đó mà xin ở gần đó để mà tu tập, mấy con! Không uổng cuộc đời của mấy con đâu.

Nhưng mấy con đến gần Thầy mà mấy con phạm giới, mấy con phá giới, mấy con phá hạnh độc cư, tâm thường phóng dật, ra ngoài nói chuyện thì thôi, uổng công mấy con. Mấy con nhớ kỹ những lời nói của Thầy. Tu không lâu đâu, mấy con! Tu không lâu! Nếu mà thật sự mấy con sống đúng hạnh Thầy dạy mấy con, từ một tháng đến bảy tháng mấy con chứng đạo. Đức Phật nói “bảy ngày, bảy tháng, bảy năm”. Nhưng bảy năm là cái người chưa biết được Phật pháp, chưa đọc được kinh sách Phật lần nào hết. Từ đó nghiên cứu Phật pháp, đọc hiểu cho đến bảy năm, hiểu biết rất thông suốt Phật pháp. Bắt đầu vào tu thì tính tháng với ngày, chứ không tính năm nữa. Thì chỉ có bảy tháng, mấy con. Phật pháp nó dễ vậy. Cái thời gian nó quyết định được vậy, quyết định được đời tu của chúng ta trong bảy tháng.

Còn cái hiểu biết của nó rồi. Mấy con phải hiểu biết, biết được rằng, bởi vì Phật giáo nó nhiều cái phương pháp. Mà nhiều phương pháp như vậy nó không phải là. Đức Phật có nhiều phương pháp như vậy mà tà giáo, ngoại đạo xen vô mượn danh của Phật giáo, mượn tên Phật giáo để lừa gạt người khác. Người ta đã dám nói một câu nói tám mươi bốn ngàn pháp môn. Phật giáo gì có tám mươi bốn ngàn? Nội một pháp Như Lý Tác Ý là chúng ta đã tu giải thoát rồi, còn tám mươi bốn ngàn pháp môn để làm gì?

Trong Kinh Lậu Hoặc, đức Phật nói rất rõ: “Có như lý tác ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt.” Lậu hoặc là sự đau khổ ở trong tâm của chúng ta, mà có như lý thì thân tâm chúng ta không đau khổ là giải thoát rồi. Đâu cần gì phải tu nhiều pháp đâu? Đạo Phật có một cái nền đạo đức nhân bản - nhân quả, sống không làm khổ mình, khổ người. Mà sống không làm khổ người, khổ mình thì giải thoát rồi chớ còn gì? Chúng ta chỉ cần triển khai cái tri kiến hiểu biết về đạo đức đó, là chúng ta có giải thoát rồi đó. Còn thiền định của đạo Phật là ngồi chơi, chớ có làm cái gì? Tâm bất động thì ngồi chơi chứ có. Ngồi đây mà nhiếp hơi thở, thở ra, thở vô hoặc tập trung bằng vận dụng cái này, cái kia, đâu có, Phật giáo không có cái điều đó. Thì mấy con thấy Phật giáo nó đơn giản, rất đơn giản, nó không khó.

(17:35) Chúng ta nghiên cứu kỹ lại tất cả những gì mà sách vở Thầy viết. Bộ Đường Về Xứ Phật là cái bộ sách đập phá tất cả những tà giáo, ngoại đạo. Những Lời Gốc Phật Dạy là đưa những lời của Phật dạy, cái pháp nào của Phật dạy để chúng ta nương vào đó biết con đường đi. Còn Những Bức Tâm Thư, tức là Thầy dạy cho mấy con biết cách thức để vào đạo tu tập cho đúng pháp. Đủ rồi mấy con. Thầy đã làm hết bổn phận của Thầy đối với chúng sanh, đối với mấy con, không còn chỗ nào mà không biết hết. Chỉ bây giờ mấy con có tu, có biết bỏ xuống hết để lo tu thì mấy con sẽ có kết quả tốt. Buông xuống hết!

Thầy khuyên Mật Hạnh với cháu Trang hãy lo tu tập. Đến đây chúng ta đừng cất nhà cửa nữa, bấy nhiêu đó đủ rồi, cất thêm đâu có làm gì. Chọn một vài người tu được chứng đạo là Phật giáo sống rồi. Chứ còn bây giờ chúng ta cất cho nhiều mà rốt cuộc rồi nhiều người về ở không tu cũng vậy, làm hao tốn tiền của đàn na thí chủ vô ích. Chẳng hạn nào bây giờ mọi người mà tu không chứng thì hai con phải ráng tu chứng. Mai kia mốt nọ Thầy có ra đi còn có người thừa kế chứ. Biết kinh nghiệm để mà hướng dẫn người ta làm chủ sinh, già, bệnh, chết chứ. Còn nếu không có kinh nghiệm thì mấy con biết làm sao mà làm chủ được nó? Nó bệnh mà không biết cách đuổi thì nó không đi, cứ đau nhức hoài. Còn biết cách đuổi thì chỉ cần tác ý một câu là nó đã đi mất.

Bệnh coi vậy chớ nó đâu có khó đâu, bởi vì nó là pháp vô thường, mấy con. Đã nói pháp vô thường thì nó có thường đâu? Cũng như bây giờ mấy con, có người trong thân đâu đau bệnh gì đâu, nhưng mà ngày mai coi chừng à, nó vô thường mà, nó đến nó đi cũng như là mình đi chợ ấy. Cho nên dễ lắm, mình biết nó là vô thường rồi, dễ dàng đuổi nó đi mất. Thầy nói khi cái thân, ví dụ như cái đầu Thầy nhức, Thầy bảo: “Thọ là vô thường, cái đầu nhức này đi.” Nhưng mà Thầy đâu có điên gì mà Thầy để cái tâm Thầy biết cái nhức đầu làm chi. Thì lúc bấy giờ Thầy bảo nó đi thì Thầy phải để cái tâm Thầy chỗ khác chứ. Các con thấy không? Thầy để chỗ khác nó đâu có thấy nhức nhối gì đâu.

Còn mấy con để không được, nó cứ bám vào chỗ nhức đầu của mấy con, nó biết. Sao cái tâm mấy con nó ngu quá vậy không biết! Có phải không? Chỗ đau mà cứ tập trung vô đó à, còn cái chỗ không đau, không tập trung. Vậy có phải nó ngu không? Còn Thầy thì bảo nó: “Thọ là vô thường, cái đầu nhức này đi nghe, không có được ở đây!”. Thì lúc bấy giờ cái tâm của Thầy, cái mà cảm nhận những cái cảm thọ đó, nó sẽ ở một cái chỗ, cái chỗ bất động mấy con. Thầy dạy rồi mấy con thấy bất động có chỗ nào làm động nó được. Nhưng bây giờ mấy con ở trong đó chưa được, cho nên cái bị động nó lôi các con ra hết.

(20:44) Vì vậy phải tập, phải bền chí tập. Tập nó thì đâu có lâu đâu, bảy tháng! Bền chí, nỗ lực thực sự, khép chặt mình ở trong thất, không chơi với ai hết. Sống một mình thì mấy con sẽ làm được liền, bảy tháng mấy con ra. Ờ! Nếu vậy thì bất động rồi. Cho bệnh đau đến với thân tao, tao đuổi chạy mất. Bởi vì mình bảo nó đi thì mình phải ở một cái chỗ bất động, chớ sao lại ở chỗ động của nó? Thì mấy con thấy không? Mà mình đã tập trong bảy tháng thì mình ở được rồi. Mình tập bảy tháng. Mà trong bảy tháng nó đâu có lâu. Thầy nói không có lâu, thời gian quá nhanh.

Người ta học tiểu học mấy năm, trung học mấy năm, lên đại học mấy năm, giờ ra làm, có cấp bằng tiến sĩ đi làm để lấy tiền mà sống, chứ có làm chủ sinh tử được không? Còn mình có bảy tháng mà làm chủ sinh tử. Trời đất ơi! Sướng quá! Mà thời gian cũng đâu có phải lâu đâu, có bảy tháng mà đâu có lâu. Mấy con học tiểu học, lớp một ít ra mấy con cũng học một năm, chớ đâu mà học sáu tháng được. Có phải không mấy con? Còn cái này mình đi học để làm chủ sự sinh, già, bệnh, chết của mình mà chỉ có sáu, bảy tháng. Thầy nói quá nhanh.

Vì vậy mà chúng ta biết Phật pháp rất là dễ, nó không có cái thời gian dài như chúng ta phải học. Học để chúng ta đi ra có cái cấp bằng, để mà chúng ta đi làm có tiền nuôi sống, nuôi sống bản thân mình, nuôi sống gia đình mình. Có vậy mà phải vất vả vô cùng. Còn mình tu tập trời đất ơi! Làm chủ sinh, già, bệnh, chết mà cái thời gian đâu phải là lâu.

Thôi Thầy nói bây giờ mấy con chịu khó, mấy con làm thử bảy tháng đi. Thầy nói làm thử thôi. Được thì mình làm tới mà không được thì mình nghỉ, có gì đâu mà sợ. Làm thử đi. Bây giờ làm thử một ngày nè: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự nè. Tao ở đây, mày động thì không có được.” Ngồi lắng nghe coi thử coi nó có động không? Thử coi mà!

(22:23) Quả chăng thấy, thiệt ra mình tỉnh táo đàng hoàng thì coi bộ nó không dám vô, mà mấy con lơ mơ thôi nó vô. Mình phải quyết tâm, quyết chí hết sức mình để được thắng. Nhiệt tâm, nhiệt tâm với sự bất động của tâm mình. Mà mình nhiệt tâm thì không có một mặt nào dám vô. Không nhiệt tâm, mấy con tu mà cứ vọng tưởng, hôn trầm tới lui hoài đó là không nhiệt tâm. Siêng thì có, nhưng mà nhiệt tâm chưa có.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

947-BỐN LỰC VÔ LẬU

  947-BỐN LỰC VÔ LẬU (25:21) Còn người tu mà tâm vô lậu, nó sẽ có cái lực vô lậu của nó. Bởi vì tâm mình nó thanh thản, an lạc, vô sự thì ng...