454- BẢO VỆ TÂM BẤT ĐỘNG
Cũng như bây
giờ Thầy dạy mấy con là cái trạng thái tâm "bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự" đó là Niết bàn của mấy con. Mấy con hiểu chưa? Mà
mấy con có bảo vệ được cái Niết bàn của mấy không? Bởi vì mấy con không bảo vệ
được cho nên nó mới có niệm lăng xăng thế này, thế khác. Các con hiểu chưa?
Mình lấy cái chỗ Niết bàn, cái trạng thái Niết bàn của mọi người đều có. Đó là
cái chân lý mà. Các con nghe cái bài đức Phật dạy cho năm anh em Kiều Trần Như,
cái bài pháp đầu tiên không? Dạy Tứ Diệu Đế.
Khổ! Đức Phật
nói: “Con người ai cũng khổ hết, không có người nào có thân mà không khổ, đó
là cái khổ thứ nhất, gọi là Khổ Đế”.
Cái khổ thứ
hai đức Phật nói: “Con người thì người nào cũng có lòng ham muốn, do đó là
cái nguyên nhân sinh ra đau khổ”. Thì như vậy, con người chúng
ta có người nào là không có ham muốn. Cho nên đó là cái chân lý thật của con
người, ai cũng có sự ham muốn. Mà chính ham muốn đó mới đem đến cho chúng ta
đau khổ. Các con thấy chưa? Phải không?
Chân lý thứ
ba, đức Phật chỉ là Diệt Đế, tức là trạng thái "tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự". Bây giờ mấy con chưa tu, mấy con vẫn
có, nhưng mấy con có bảo vệ được nó không? Có sống được với nó chưa? Do không bảo
vệ, không sống được cho nên mấy con mới trôi lăn trong lục đạo, mới tái sanh
luân hồi, theo nghiệp mình làm. Các con thấy chưa? Đó! Các con hiểu chưa?
(26:16) Bây giờ Thầy mới vạch ra để mấy
con thấy cái chỗ đó, để mấy con biết rằng mình phải bảo vệ. Mà Thầy đưa cái
pháp Như Lý Tác Ý mà Phật đã dạy trong kinh Lậu Hoặc: "Có Như Lý
Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt".
Lậu hoặc là
cái gì? Là cái đau khổ của chúng ta, đau khổ của tâm và đau khổ của thân. Các
con hiểu chưa? Tâm mấy con dễ phiền não, giận hờn, đó là đau khổ. Thân của mấy
con bệnh đau nhức chỗ này, chỗ kia là đau khổ. Những cái đau khổ của thân tâm
mà đức Phật gọi là Lậu hoặc.
"Có
Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh". Mấy con tác ý: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", thân của mấy con không bệnh,
tâm mấy con không phiền não. Còn mấy con không chịu tác ý, đụng một chút thì mấy
con sẽ khổ sở, có đúng không? Giận hờn, lo lắng, sợ hãi, tất cả mọi cái này đều
là làm cho mấy con đau khổ. Khổ! Thuộc về tâm.
Hở ra chút
thì thân mấy con bệnh đau nhức dù ít, dù nhiều, mấy con cũng vẫn thấy khổ. Mà đức
Phật dạy: "Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh". Hằng
ngày, tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Như Thầy
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự rồi, cho nên Thầy không có tác ý nữa,
nhưng mà nó vẫn bất động. Cho nên thân nó có thân, Thầy cũng tám mươi mấy tuổi
rồi, nhưng mà không đau, không run rẩy như cụ đây. Các con thấy cụ đi phải có gậy
chống, còn Thầy đi có gậy đâu. Có phải không?
(27:49) Nhưng mà Thầy còn quắc thước,
khỏe mạnh, thay vì tám mươi mấy tuổi nhưng mà đương nhiên xem Thầy mới có tám
mươi hoặc là nhỏ hơn nữa. Có phải không, mấy con thấy không? Bảy mươi, bảy mấy,
tám mươi, thì bây giờ mấy con nhìn đoán tuổi Thầy thì mấy con nghĩ rằng Thầy
khoản chắc là bảy mươi, bảy mấy à. Có đúng không? Nhưng mà Thầy tám mươi mấy tuổi
rồi chứ đâu phải ít. Mà cụ đây mới có tám mấy tuổi, thực sự ra Thầy thấy yếu
quá. Thầy cỡ chín mươi tuổi thì còn khỏe lắm mấy con.
Thầy nếu mà
có người mà dạy mà họ làm chủ được sinh tử thì Thầy ra đi. Đây là cái nhiệm vụ
thầy hết rồi. Chứ Thầy ở đây, các con thấy mỗi ngày ăn một bữa cơm, mà một bữa
cơm ăn phải nhai, phải nuốt, nó cực khổ, còn ngồi không chơi không phải sướng
sao mấy con? Phải không? Cái ngồi rảnh rang như thế này không cần ăn, nhai, nuốt,
không cần gì hết, mà ngồi chơi như thế này "tâm bất động, thanh thản". Cái
người vô sự mà, nhai nuốt đâu phải là vô sự. Có phải không, mấy con thấy? Ăn để
mấy con sống, chứ cỡ mà không ăn mấy con ngồi thấy là mình là tiên rồi chứ gì?
Có phải sướng không?
Thầy nói thật
sự ra Thầy nói đúng là mang thân con người là mang thân nghiệp. Mà làm chủ được
như Thầy thì cái thân này không ăn nhưng ở trong tâm bất động, các con biết
không? Nó hấp thụ từ không khí vô nuôi thân nó mấy con. Bởi vì trong không khí
nó đủ cái chất bổ chứ đâu phải. Tự gốc cây kia hay hoặc cái củ, cái rau, nó đều
ở trong không khí, nó nuôi dưỡng nó lên, chứ nó đâu phải là tự dưng nó có được
mấy con. Còn người ta, cái thân của người ta Thiền định rồi, cái lỗ chân lông của
nó, nó hấp thụ từ không khí nó sống. Cho nên người ta ngồi thiền, nhập định 6,
7 tháng mà người ta không chết, mà không mất một miếng da, một miếng thịt. Còn
mấy con không ăn 7 ngày coi, nó bò càng mấy con còn cái bộ xương da không chứ ở
đó. Có phải không?
Các con thử
các con không ăn uống đi, nhịn ăn đi, một tuần lễ, nửa tháng thử coi, con còn
cái bộ xương da, ốm nhom, ốm nhách. Nó đâu có lấy gì nó tiếp thu để nó nuôi cái
cơ thể của mấy con, thì buộc lòng ở trong thân mấy con nó hết cái chất rồi, nó
phải gầy rạc xuống rồi. Mấy con mệt, mấy con nằm, mấy con đi hết muốn nổi nữa
chứ đừng nói. Có phải mấy con đói, mấy con đi có nổi không? Đó! Mấy con thấy.
Cơ thể của
chúng ta như vậy. Nhưng mà cái người tu thiền rồi, người ta ngồi đây cái tâm nó
yên lặng, cái cơ thể người ta nó hấp thụ cái năng lượng của nó, nó tăng lên. Bởi
vì mấy con nhiếp tâm mà mấy con vận dụng thì mấy con bị hao năng lượng. Cho nên
mấy con tu nhiều thì mấy con lại buồn ngủ. Còn người ta ngồi, người ta nhiếp
tâm mà người ta lại an trú thì cái năng lượng của thân người ta nó sinh ra. Cho
nên người ta không hôn trầm, thùy miên, người ta tỉnh táo cho nên suốt 7 ngày
đêm, người ta không buồn ngủ. Còn mấy con ngồi chừng cỡ khoảng ráng cố gắng mà
tu để nhiếp tâm cho hết vọng tưởng thì nghe nó mệt nhọc quá, tức là mấy con vận
dụng nó phải hao chứ sao. Mà hao chừng nào thì mấy con phải mệt chừng nấy chứ.
Đó là cách thức tu Thiền định.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét