453- PHƯƠNG PHÁP VƯỢT QUA ĐAU KHỔ BẰNG PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý
Ở đây mấy
con hằng ngày, mấy con phải biết cái phương pháp mà để giúp cho mấy con vượt
qua những đau khổ của mấy con.
Khi người ta
chửi mấy con, mấy con không biết cách làm sao để cái tâm mình đừng giận thì mấy
con nhắc ngay liền. Như Lý Tác Ý, mình lấy cái ý thức mình dẫn tâm vào đạo
mà, "ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu". Lấy cái ý thức
mà dẫn nó vào. Như Lý Tác Ý: như cái lý giải thoát mà tác ý "tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự. Họ chửi là do trả nghiệp mà thôi". Thì
mấy con tác ý được vậy, cái tâm mấy con không giận. Các con thấy không? Ngay
cái ý tác ý là các con hết giận chứ gì đâu.
(12:49) Bây giờ cái thân của mấy con
đau nhức cái đầu nè, đau nhức cái bụng nè, đau ghê gớm lắm, nhưng mấy con đừng
dao động. Thọ là vô thường, hôm qua không đau, sao bữa này nhức đầu? Thì có thường
không mà sợ? Đã vô thường mà tại sao sợ? À! Cho nên mấy con nhắc: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Đau mặc đau, đừng sợ! Thì
các con cứ nhắc: "tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", ở trong
cái trạng thái bất động đây.
Cho nên trước
tiên bây giờ, mấy con không biết nó bất động làm sao hết. Thầy sẽ dạy cho nó bất
động. Đầu tiên mấy con muốn biết được cái tâm bất động của mấy con. Thì cái tâm
bất động thì nó "thanh thản, an lạc và vô sự". Cái
tâm bất động thì nó "thanh thản, an lạc, vô sự", đó
là một loạt từ, một cụm từ để chỉ cho cái tâm bất động. Nhưng muốn thực hiện
tâm bất động có phương pháp.
Bắt đầu mấy
con mới vào tu tập nè, cách thức để mấy con nhiếp tâm: “Hít vô tôi biết tôi
hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi mấy con hít vô, thở ra, mấy con để
tự nhiên mấy con thấy hơi thở ra vô. Đó là cách mấy con nhiếp tâm trong hơi thở.
Nhưng mà khi biết hơi thở thì mấy con nhìn lại cái tâm của mấy con, thì mấy con
có thấy cái chỗ bất động tâm, tâm không có niệm. Mà Thầy nói đây chỉ 1 phút, chứ
còn 5, 10 phút thì mấy con sẽ có niệm.
Trong nửa
phút, một phút: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”,
thì mấy con thấy biết hít vô, thở ra, rồi mấy con tác ý và như vậy mà vẫn có vọng
tưởng niệm ra, thì mấy con tiến tới mấy con sẽ làm cho cái tâm mấy con được an ổn,
không niệm. Nó có phương pháp mà: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít
vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”. Nghĩa là mấy con bảo cái
tâm nó an ổn đi, đừng có lăng xăng nữa. Có phải không? Nhưng mà không ngờ mình
lấy cái ý của mình dẫn nó đi vô, chứ không phải ngồi đây mà ức chế cái tâm.
Ngồi để ức
chế cái tâm, mấy con biết sao không? "Hít ra, hít vô, hít ra, hít
vô", tức là dùng hơi thở, cho nên ráng tập trung trong hơi thở để
đừng có vọng tưởng chứ gì. Không ngờ cái đầu mấy con bị nặng, bị nhức đầu, tại
mấy con ráng tập trung. Cho nên có nhiều người tu: “Trời ơi! Sao con tu
sao giờ nhức đầu quá?”. Thì tại mình tập trung. Người ta bảo mình tác
ý để lần lượt nó ly dục, ly ác pháp thì nó bất động tâm chứ sao. Các con thấy
mình tu sai, mà mình cứ đổ thừa pháp. Do mình tu sai chứ.
Cho nên vì vậy
mà các con thấy nè, khi cái tâm của mấy con nó cứ nó có vọng tưởng, thì mấy con
sẽ tác ý: “An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết
tôi thở ra”. Rồi mấy con hít vô, thở ra, thì có vọng tưởng mặc vọng tưởng,
không cần lo. Ý thức của mấy con hiện giờ nó đang động, đang lăng xăng mà, làm
sao mấy con ức chế nó để cho nó hết vọng tưởng thì mấy con bị bệnh sao, cho nên
mấy con để tự nhiên. Nhưng cái câu tác ý cứ tu tập ngày này qua ngày khác tác
ý, nó lần lượt rồi nó thưa mấy con, nó không có vọng tưởng nữa. Cho đến một bữa
nào thấy tâm mình tác ý một lần, mình tác ý mà mình thấy hoàn toàn nó không có
vọng tưởng nữa. Đó là nó đã tự nhiên mà hết vọng tưởng chứ không phải ức chế.
Còn bây giờ
cái thân của mấy con như thế nào? Nó đau, nó nhức chỗ này, chỗ kia chứ gì? Nó
hay đau nhức. Bây giờ mấy con sẽ muốn cho cái thân không đau, thì nó sẽ không
đau. Bởi vì đạo Phật là đạo làm chủ mà, làm chủ bệnh, làm chủ sanh, già, bệnh,
chết mà. Muốn cho nó không đau thì mấy con sẽ làm sao?
(16:11) Nó có phương pháp: “An tịnh
thân hành”. Hồi nãy tâm mấy con nhớ không? Bây giờ thân đó mấy con: “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”,
rồi hít vô, thở ra một hơi thở. Tác ý một lần một hơi thở. Tu tập như vậy, một
đêm mấy con tu 30 phút, buổi khuya thức dậy mấy con tu. Ban ngày mấy con đi lao
động làm tất cả, ai chửi, ai mắng đều thấy: "Đây là nhân quả để xả
tâm, không để tâm chướng ngại". Ban đêm tập nhiếp tâm và an trú.
Khi mà an trú được tâm mấy con rồi thì bệnh gì trên thân của mấy con đều đẩy
lui ra hết.
Đó! Thì mấy
con thấy làm chủ bệnh rồi chứ gì. Đâu có gì khó! Nhưng muốn làm chủ sự sống chết
thì không phải dễ. Bây giờ muốn chết hồi nào thì chết, cũng như bây giờ thân mấy
con đang sống vậy đó, bây giờ muốn chết thì mấy con không phải dễ đâu, mấy con
phải tập cao hơn nữa. Mấy con phải ở trên Tứ Niệm Xứ để giữ tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự 7 ngày đêm. Mà nghe nói 7 ngày đêm mà giữ tâm bất động, giữ
tâm bất động 7 ngày đêm, mấy con sẽ hỏi Thầy:
“Mình
không biết còn có ngủ được chút nào không?” Hoàn toàn không ngủ mấy con.
“Mình có
ăn được bữa ăn nào nữa không?” Nó không đói mấy con, 7 ngày đêm không đói, không ngủ
hoàn toàn thì người đó sẽ chứng đạo. Bởi vì cái tâm đó là cái tâm chứng đạo mấy
con: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", tâm ở
trên Tứ Niệm Xứ. Mà các con có nghe đọc cái bài kinh Tứ Niệm Xứ chưa? Bài kinh
Tứ Niệm Xứ đức Phật nói: “Trên thân quán thân”. Nghĩa là bây giờ các con
thấy nè, các con tự các con thấy rất rõ nè.
(17:44) Đầu tiên, các con quán thân như
thế nào: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, như hồi
nãy Thầy dạy mấy con hít vô, thở ra mấy con biết rồi chứ gì? Vậy thì bây giờ mấy
con chỉ cần thêm một chút nữa là mấy con hít vô thì mấy con thấy từ trên đầu mấy
con xuống tới dưới chân, rồi mấy con cảm nhận hít thở ra thì từ thấy dưới chân
lên tới trên đầu. Cảm nhận, chứ không phải mấy con đưa hơi thở lên xuống theo
cái thân của mấy con thì sai, bị tưởng. Phải kĩ ở chỗ này, chứ không khéo rồi mấy
con quán thân rồi cứ đưa hơi thở lên xuống, thì như vậy là mấy con làm như cái ống
bơm mà bơm lên, bơm xuống thì trật. Không đúng! Cảm nhận! Mình hít vô, biết hít
vô, nhưng mà cảm nhận từ trên đầu xuống chân. Mà thở ra thì mình biết cảm nhận
từ dưới chân lên trên đầu. Gọi là trên thân quán thân.
Mà nhờ cái
phương pháp đó mà khi đó mấy con nhiếp tâm được trên thân quán thân như vậy thì
mấy con không thấy đói. Nó còn khởi một cái niệm đói là mấy con bị tâm động rồi,
bị niệm khác rồi, thì nó không đúng pháp. Cho nên mới đầu thì nó còn niệm đói,
hay hoặc niệm khát nước đi uống nước, thì đói, khát đi uống nước, nhưng mà cứ
trì chí tập trong vòng chừng…
Đạo Phật có
nói mà, kinh Tứ Niệm Xứ mà. Suốt 7 tháng mấy con tu tập thì lần lượt, lần lượt
nó sẽ thưa dần, thưa dần, cho đến khi nó hoàn toàn không niệm, nó bất động tâm.
Nó lần lượt nó hết niệm mấy con, nó hết niệm, rồi nó bất động. Lúc nó quen rồi
nó ở trên thân nó quán thân mấy con. Nó trên thân nó quán. Rất là tuyệt vời!
Rồi tự nó
không đói, nó không ngủ, nó tỉnh táo, mà suốt 7 ngày đêm. Suốt 7 ngày đêm ở
trên cái Tứ Niệm Xứ như vậy, trên thân quán thân, nó xuất hiện đủ 7 năng lực của
Giác Chi - Bảy Giác Chi. Mà 7 năng lực Giác Chi nó gồm lại Tứ Thần
Túc - Bốn Cái Lực Như Thần. Bốn cái lực như thần đó, Dục Như Ý Túc.
Cho nên cái
người nào mà nói con tu chứng đạo. Thầy bảo: "Ừ, chứng đạo thì phải có
Tứ Thần Túc. Chứ mà chưa có Tứ Thần Túc thì chưa chứng đạo". Tức
là mình chưa có tâm bất động. Mà có tâm bất động rồi thì nó phải có cái lực của
cái tâm bất động. Cũng như bây giờ mấy con còn giận hờn, phiền não thì phải có
cái lực của giận hờn, phiền não gọi là nghiệp lực. Chẳng hạn người ta nói một
cái tiếng nói mà trái ý mấy con, mấy con tức giận liền, thì đó là cái lực của
sân. Các con thấy chưa? Còn cái lực của tâm bất động thì nó phải có cái lực của
nó. Cho nên khi cái lực của nó mà cái trọng lượng của cơ thể mấy con như thế
này, 30 kg, 50kg, mà mấy con chỉ cần Dục Như Ý Túc, như ý mình muốn mà, mình bảo
cái thân: "Nâng lên cao một thước", thì nó sẽ hỏng
lên cao một thước mấy con. Hoặc như con ngồi xếp bằng vậy, con bảo: "Cái
thân này ngồi lên hỏng trên mặt đất cao một thước", thì từ từ nó ở
dưới đất nó đẩy từ từ cái thân nó cao lên.
(20:44) Cái lực Như Ý Túc nó mạnh như vậy
đó, cho nên nó muốn cái gì cũng được. Nó muốn chết thì cái thân con sẽ chết, nó
muốn tịnh chỉ hơi thở, nó sẽ ngưng. Lúc bấy giờ người ta mới nhập Thiền định,
chứ không phải mấy con ngồi thiền mà nhập định được đâu. Không có đâu! Nếu
không thì con không bao giờ có được những điều này.
Nghĩa là phải
có cái tâm bất động rồi mới nhập Định. Mà cái tâm bất động là do ly dục, ly ác
pháp mà bất động, chứ không phải cái tâm bất động đó là do ức chế ý thức. Bởi
vì mấy con do ức chế ý thức thì cái ý thức của mấy con nó không có niệm nữa,
thì nó lọt vào trong Không Tưởng.
Cho nên có một
số người nhập Thiền định, ngồi 7, 8 ngày, 3, 4 giờ đồng hồ là đều lọt trong
Không Tưởng chứ không đúng Phật pháp! Bởi vì mình có tâm bất động, 7, 8 ngày
không ăn, không uống chưa mà làm sao gọi là nhập Định? Cho nên nhập vào Không
Tưởng!
5- BỊ TƯỞNG
DO TU SAI
Nhập vào
Không Tưởng như ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường mà để lại nhục thân ở chùa Đậu
ở ngoài Hà Nội mà Thầy đã có đến thăm. Khi quan sát thì Thầy thấy cái khu vực
đó là do quý thầy tu nhập vào Không Tưởng, cái hình ảnh nó còn rõ ràng. Cho nên
khi mà vào Không Tưởng thì không biết cách ra, vào sâu quá, không biết ở đâu,
làm sao ra. Bởi vì thiền không xuất, không nhập.
Tại sao mấy
con ngồi đây mấy con cố gắng mấy con tập trung, biết vọng liền buông, hay hoặc
là mấy con tu một cái pháp nào đó để làm cho cái ý thức mấy con dừng đi. Mà khi
nó dừng, nó chưa có đi sâu, nó ở trong cái không niệm đó, nó chưa có đi sâu,
cho nên nó chưa lọt vào ở trong Không Tưởng hoàn toàn, cho nên mấy con còn xả
ra, còn này kia. Trong 1 giờ, 2 giờ thì chưa nói gì, nhưng mà khi nó lọt vào
trong đó từ 12 tiếng đến 24 tiếng, tức là một ngày đêm, mấy con hết biết đường
ra rồi. Mấy con đâu có còn có cái chỗ nào mấy con ra được, cho nên nó ở luôn
trong đó. Mà ở luôn trong đó thì một thời gian sau thì nó bị chết, nó không thể
sống được. Bởi vì cái thân của mấy con mà.
(22:46) À! Nó bị chết đi. Mà nó chết đi
thì cái thân nó không hôi thúi đâu. Như cái nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ
Khắc Trường không hôi thúi. Chứ mà hôi thúi thì người ta cũng đem người ta dập,
người ta chôn, chứ người ta để đó sao được. Các con hiểu chưa? Cho nên không
hôi thúi thì để mãi riết thì nó phải khô. Bởi vì nó không phải Định, mà nó
Không Vô Biên Xứ Tưởng cho nên nó khô. Cho nên cái bộ xương của các ngài Vũ Khắc
Minh, Vũ Khắc Trường nó khô như cái bộ xương khô. Cũng như bây giờ mấy con chết
rồi, người ta đem vô người ta sấy để cho nó khô hết hoàn toàn thì nó không còn
hôi thúi nữa. Các con hiểu chưa? Thì cái này nó sấy bằng cái lực của Không Vô
Biên Xứ Tưởng.
Thầy nói để
mấy con thấy cái sai sẽ dẫn dắt chúng ta đi vào cái sai. Còn cái đúng nó đưa đến
chúng ta làm chủ được cái đúng. Đọc đức Phật, khi mà đức Phật nhập diệt, thì đức
Phật cũng đem thiêu đốt cái cơ thể, chứ không bao giờ giữ lại cơ thể. Nhưng khi
sống thì đức Phật làm chủ được bốn sự đau khổ "sanh, già, bệnh, chết". Cho
nên khi đức Phật mà trên con đường đi đến cái nơi mà để đức Phật nhập diệt, thì
trên con đường đó thì đức Phật đã bệnh tật, đã có bệnh. Nhưng đức Phật giữ yên
lặng, tâm tỉnh thức đẩy lui bệnh. Bệnh hết! Đức Phật mới đến cái cội cây Sala
Song Thọ để nhập diệt.
(24:14) Khi mà đến nơi thì đức Phật nhập
vào, các con sẽ nghe đức Phật nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền, nhập
ba lần. Nhập đi, nhập lại ba lần cho đến khi nhập Tứ Thiền tịnh chỉ hơi thở. Rồi
từ Tứ Thiền đó, trạng thái của Tứ Thiền mà tịnh chỉ hơi thở, đức Phật mới xuất
ra khỏi Tứ Thiền, mới vào chỗ "tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự".

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét