452- KHÉO TU KẺO PHÍ MỘT KIẾP NGƯỜI.
Trưởng
lão: Cho nên
trong cuộc đời của mấy con mà muốn tu tập để đúng Phật pháp thì hãy chọn một bậc
thiện hữu tri thức đã làm chủ sanh, già, bệnh, chết như đức Phật đã xác định.
Còn những người nào mà chưa làm chủ sanh, già, bệnh, chết, hầu như chỉ là kiến
giải đọc trong kinh sách, rồi học cho thuộc rồi đem ra thuyết giảng. Toàn là những
người này là những người chưa có đủ cái khả năng mà để giúp chúng ta tu tập giải
thoát. Chính họ chưa làm chủ được thì họ biết cái chỗ nào mà dạy chúng ta làm
chủ? Cho nên chúng ta phải chọn một vị thầy.
Đi vào con
đường của đạo Phật là phải chọn một bậc thiện hữu tri thức làm chủ bốn sự sanh,
già, bệnh, chết, chứ không phải ở chỗ tri kiến. Tri kiến của họ, chứ không phải
ở chỗ pháp tưởng của họ. Họ nói thế này, thế khác, họ ngồi thiền 1, 2 giờ đồng
hồ. Chưa đủ. Họ ngồi 6, 7 tiếng đồng hồ như gốc cây. Chưa đủ để mà chứng minh
cho chúng ta biết cái sức làm chủ sanh, già, bệnh, chết của họ thì chúng ta
không nên theo. Bởi vì theo những cái người này thì chúng ta cũng tu theo họ,
cũng trở thành gốc cây, cục đá thôi. Ngồi đó 6, 7 tiếng đồng hồ, mất công chứ
có ích lợi gì? Nó đâu có lợi, nó không thiết thực đâu mấy con.
Cho nên cái
mục đích chúng ta đã vững, đức Phật đã chỉ cho chúng ta biết làm chủ sanh, già,
bệnh, chết thì hoàn toàn ngoài cái mục đích này ra thì đối với đạo Phật không
còn cái gì khác. Mà còn cái gì khác là tại vì mấy người chế ra cho nhiều, chứ đạo
Phật không có cái khác. Đó mấy con hiểu chưa?
Cho nên từ
đây về sau, cuộc đời chúng ta biết được sanh làm người là khó, mà con người là
có bốn sự đau khổ. Cho nên chúng ta làm người, được sanh làm người là một cái
phước rất lớn. Bởi vì có làm người mới có đủ cái trí tuệ hiểu biết thiện ác, mới
hiểu biết cách thức tu tập. Còn một loài động vật thì không thể nào mà hiểu biết
được. Cho nên được thân người là quý lắm mấy con. Mà được thân người, mà cứ chạy
theo dục lạc, nhà cao cửa rộng, tiền bạc, danh lợi, bằng cách này, bằng cách
khác. Cuối cùng mấy con có mang theo được cái thứ này khi mấy con chết? Uổng lắm
mấy con, uổng hết một kiếp người. Chết rồi cũng bỏ.
(45:36) Cho
nên chúng ta hãy sắp xếp lại. Hiện giờ ai chưa tu được hãy lo lắng cho công
chuyện, còn ai tu được thì hãy sắp xếp cho người thân trong gia đình mình tiến
tu. Nếu mà người vợ đảm đương công việc được thì để cho người chồng đi tu. Người
chồng đảm đương công việc trong gia đình được thì để cho người vợ đi tu và con
cái giao cho chồng hay hoặc là vợ lo lắng. Mình đi tu xong rồi thì mình về mình
chăm sóc các đứa con, còn vợ mình sẽ tiếp tục đi tu.
Như gia đình
ông Visakha ngày xưa, ổng có một đứa con. Mà khi hai vợ chồng đến nghe đức Phật
thuyết giảng xong thì ổng biết cuộc đời tu hành là chỉ bỏ hết thì mới tu được.
Chứ không thể mà không bỏ hết là không tu được. Ổng khuyên vợ ổng: "Thôi
bây giờ bà yếu đuối thì bà lo bà tu trước, tôi thì đàn ông mạnh khoẻ, tôi sẽ lo
cho con, tôi nuôi con". Thì bà này nghe ông chồng nói có lý, đến
xin Phật tu tập. Sau khi tu chứng đạo thì ông Visakha này ổng đến ông cật vấn
bà, ông hỏi bà. Hỏi đâu bà trả lời đó hết, ổng mới đem lại đức Phật hỏi. Hỏi đức
Phật: "Bà Visakha, con hỏi vậy bà Visakha trả lời như vậy, có đúng
không?" Đức Phật nói: "Ta cũng chỉ trả lời như vậy
thôi, chứ không khác". Thì biết là bà này chứng quả A La Hán rồi
chứ gì. Thì ổng nói: "Thôi được, bây giờ tới phiên tôi đi tu tập". Nhà
cửa ổng giao cho người khác hết, bỏ hết. Cha con ổng đến xin Phật để tu tập, cuối
cùng cha con người ta chứng quả A La Hán. Gia đình ông Visakha là chứng quả A
La Hán hết.
(47:18) Cho
nên người ta biết được Phật pháp, mà được thân là người ta mừng lắm mấy con. Mừng
lắm là vì cái hướng của đạo Phật rất là rõ ràng, cụ thể. Ở đây pháp Thầy dạy mấy
con cụ thể, rõ ràng, mấy con không mơ hồ, không dựa lưng vào Thần thánh. Không
ai cứu khổ mình, mà tự mình tu tập, tự mình cứu khổ. Một niệm ác mà mình biết dừng
nó là mình đem lại sự giải thoát cho mình chứ gì? Các con thấy rất rõ. Người ta
chửi mình, mình không giận, mình thấy đây là nhân quả mình không giận. Đó là
mình giải thoát chứ gì.
Cho nên đức
Phật nói: "Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy". Hễ
mình không tu thôi, tu là có giải thoát. Tu là có giải thoát mà giải thoát
trong cái đời sống hàng ngày của mình thì tiếp tới thì giải thoát ở trong Định
để làm chủ đẩy lui bệnh. Mà đẩy lui bệnh được rồi thì tâm bất động. Tâm bất động
thì nó sẽ có đủ năng lực của nó để làm chủ cái sự chết của chúng ta, coi như
làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Cuối cùng thì mình đạt được. Có gì đâu khó đâu.
Cho nên vì vậy
mà mấy con ở đây mấy con lo xong rồi, phải vô thất tu hết. Nghĩa là có người
nào mà tiếp nối thì mấy con truyền cái nghề nấu bếp lại hết, rồi bắt đầu mấy
con vô thất tu, chứ không có để trỏng. Coi cái người nào mà đến sau thì mấy con
hướng dẫn cho họ nấu ăn. Nấu dở, nấu ngon gì kệ, không cần thiết, chỉ có ăn sống
được thôi. Rồi bắt đầu truyền cái nghề nấu bếp cho họ đi, rồi mấy con vô thất
tu. Rồi họ truyền lại cho người kế đó cũng nấu bếp, rồi họ vào thất tu. Thì Thầy
sẽ lần lượt cất thất cho mấy con tu. Cao lắm là bảy năm mấy con chứng đạo, chứ
có cái gì khó. Bảy năm mà ngồi mà quét tâm mấy con thì làm sao không chứng? Chỉ
có mấy con cười trời thì không chứng thôi, các con hiểu không? Cười trời là thấy
ai ở ngoài đó đi vô đây, mấy con ở trong thất mấy con cười mỉm chi với họ thì
không chứng thôi, tức là phóng dật, các con hiểu chưa?
Cho nên ở
đây mình chỉ đóng cửa. Mà cũng không cần, theo Thầy thiết nghĩ, nói đóng cửa chứ
thật ra mình phòng hộ mắt, tai. Mở cửa hết, không có sợ ai coi gì hết. Cho nên
có nhiều người nhập thất cứ đóng bít cửa. Trời đất ơi! Y như mình nhốt mình vào
cái xô. Mở cửa hết ra, nhưng khi mắt mình mà nhìn thấy ai, bảo nó quay
vô: "Mắt nhìn vô, không được nhìn người ta". Thì nó
lo nó nhìn vô cái thân nó ngay. Và hàng ngày mình mở cửa trống, nó khoảng
khoát, nó vừa là không sợ. Lỡ mình có ngủ đi nữa người ta cười mình, để cho
mình xấu hổ để mình ráng mình không ngủ, chứ có gì đâu mình giấu? Mình giấu là
mình sợ không biết chừng mình đóng cửa kín lại, mình có ngủ người ta không thấy,
người ta không cười mình. Chính cái đó, cái sợ đó đó mà mình dễ duôi với mình
hay không? Cho nên mở cửa hết, ai có coi: “Trời ơi! Bữa tôi đi ngang tôi thấy
cái ông này ổng ngồi ổng gục”. Thì do đó đó mình cảnh giác, không được,
mình chuẩn bị cho mình đừng có gục nữa.
Người ta nói
đó là người ta nhắc mình, chứ không có gì. Cho nên mở cửa trống để cho mình có
những cái lỗi gì người ta khéo nhắc mình để mình sửa, đừng có đóng kín. Cho nên
mấy con đóng kín là Thầy thấy mấy con che giấu. Che giấu cái lỗi của mình để
cho người khác không thấy mà người ta nhắc mình, thì cái đó là không hay. Mình
để cho người ta thấy được những cái lỗi của mình, để người ta nhắc mình thì
mình biết ơn lắm mấy con, để cho mình đi tới chứ.
(50:26) Cho
nên nhớ khi nhập thất mấy con cứ mở cửa. Nhưng mà chính mở cửa ra, mấy con mới
phòng hộ mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình mới tốt, tại sao? Tại vì nó ngó
thấy thì mình lôi nó vô liền, mình lôi liền. Chừng nào mà con thấy người ta đi
qua mà nó không cần nhìn ra người ta, nó không cần phân tâm ra, nó chỉ biết cái
hơi thở ra vô, nó cảm nhận trong hơi thở, tâm nó nó biết từ dưới chân lên đầu
nó, nó luôn luôn nó biết. Người ta đi qua, đi lại mà nó cứ nó thấy ở trong này
không thì nó thành tựu rồi mấy con. Còn mấy con đóng cửa thì nó không thấy ai hết,
thì mình không biết nó đâu. Mà tới chừng mở cửa ra nó phóng chạy tùm lum hết,
không có được. Cho nên bây giờ mở cửa trước đi, rồi tu tập, thì chừng đó nó sẽ
tốt hơn.
Cho nên Thầy
nhắc nhở mấy con rất kỹ trong vấn đề tu. Đừng đóng cửa gì hết, cửa mình mở cho
khoảng khoát. Cho nên mấy cô mà ở trong kia tu, Thầy nói sao mà đóng cửa im lìm
y như là ở trong này ngủ thẳng chân, thẳng cẳng vậy. Sự thật ra tu như vậy
không đúng đâu. Chỉ mở cửa ra hẳn hòi, không sợ ai hết. Mình tu cho mình mà, chứ
đâu phải mình tu cho ai đâu mà sợ. Nghe Thầy mấy con làm đúng mấy con, đừng có
làm sai. Cái gì không hiểu thì hỏi. Cái giai đoạn đầu mình hỏi kỹ lưỡng đàng
hoàng, giai đoạn sau thì sống giữ độc cư trọn vẹn. Sống giữ trọn vẹn độc cư thì
như vậy mấy con sẽ tới nơi tới chốn. Cái gì mà chưa hiểu thì phải hỏi. Hỏi rồi
thì ghi nhớ kỹ cách thức tu tập của mình.
(52:01) Rồi
sau khi mà ở trong thất tu, mới vô trong chừng ba tháng đầu thì mình còn hỏi
cái này, cái kia để nắm cho vững. Nắm cho vững hết rồi thì không hỏi nữa, nỗ lực
độc cư phòng hộ. Nghĩa là có ba tháng đầu thì mấy con còn hỏi, nhưng mà từ mà
tháng thứ tư mà trở lên cho tới khi mà chứng đạo thì thôi không hỏi nữa. Nắm
cho vững rồi, không còn phóng dật nữa. Chứ còn ba tháng đầu thì mấy con đọc
trong kinh sách có cái hiểu đúng, có cái hiểu chưa đúng, cho nên mấy con phải hỏi.
Hỏi ba tháng trong ba tháng đầu, hỏi rồi về mình tập. Tập rồi mình thấy cái này
nó làm sao rồi mình hỏi nữa. Hỏi nữa trong ba tháng, thì mấy con đầy đủ rồi đó.
Thầy nói vô
thất mấy con cứ hỏi đi. À, bây giờ xin nhập thất, thì suốt trong ba tháng này mấy
con cứ tu tập có cái gì mấy con cứ hỏi hết. Sau khi hỏi hết rút kinh nghiệm nó
rồi thì lúc bấy giờ đó thì mấy con tu yên ổn. Mấy con biết không có cái gì mà
còn sai trên cái con đường này nữa hết, không có còn tu sai nữa. Đó mấy con thấy
không? Tu là như vậy.
Đó, ráng nỗ
lực tu mấy con để không uổng một đời người. Thấy bây giờ coi nó mạnh khỏe vậy,
chứ mai mốt nó đau. Rồi bữa kia, bữa kìa nó chết, chứ nó không phải nó ngồi đây
nó sống vậy hoài đâu. Đừng có nghĩ rằng tôi sống hoài đâu, không có đâu. Mấy
con thấy bao nhiêu người họ chết hết rồi. Rồi mai mốt đây Thầy cũng đâu phải mà
Thầy sống hoài đâu, rồi Thầy cũng sẽ chết đi. Rồi Thầy chết đi thì nó phải cả mấy
ngàn năm sau nó mới có một người, chứ đâu phải là chuyện người nào cũng hoài được
sao?
Thí dụ như
bây giờ chưa có người nào tu chứng, chưa có người nào làm chủ sanh, già, bệnh,
chết mà Thầy đã ra đi rồi. Thì thử hỏi mấy con là một nỗi đau khổ của mấy con.
Đi tới nữa mấy con bị cái tưởng, mấy con biết ai mà chỉ cho mấy con đây? Bởi vì
con đường đó nó đâu có đi thẳng vậy đâu, nó đâu được như đường Xuyên Á đâu, nó
đâu có tráng dầu mà thẳng bon vậy đâu. Nó đủ ngã góc của nó, nó đủ các cái lối
mòn của nó, đến đó thì mấy con biết ở đâu? Nó hiện ra một cái trạng thái ở
trong tâm của mấy con, thì cái người tu chứng người ta biết cái đó đúng hay
sai, người ta hướng dẫn. Cho nên ngay trong bây giờ mấy con phải nỗ lực tu. Còn
nếu mà để mà Thầy qua phần rồi, thì như đức Phật mà qua phần.
(54:12) Mấy
con biết từ thời đức Phật cho đến bây giờ mà Thầy dựng lại chánh pháp, mấy con
có thấy ai mà viết kinh sách? Nghĩa là kinh sách của Phật khó lắm, có ai viết
kinh sách như Thầy viết không? Thì như vậy là chứng tỏ rằng từ đức Phật nhập diệt
cho đến bây giờ 2553 năm mới có Thầy dựng lại cái chánh pháp của Ngài. Còn ai
có dựng không? Nếu dựng sao lại không có kinh sách? Phải không? Để lại những
cái gì mình đã làm được cho đời sau chứ, tại sao không có?
Đức Phật khi
mà tu chứng, đức Phật để lại cái tạng kinh Nikaya rõ ràng mà, những lời dạy của
đức Phật còn đó mà. Thì trong cái thời gian mà từ đức Phật cho đến bây giờ hai
ngàn mấy trăm năm, thì nếu mà có vị nào tu chứng thì phải để lại kinh sách đúng
như Phật chứ. Nhưng mà đằng này không có ai mà để lại kinh sách làm chủ sanh,
già, bệnh, chết. Mà trái lại để ba cái kinh sách như bây giờ đó, thì Kiến Tánh
Thành Phật có phải không? Niệm Phật để cầu vãng sanh Cực Lạc Tây Phương. Thì
cái điều đó họ viết, đâu có phải ông Phật dạy cái kiểu đó đâu. Đâu có phải. Ông
Phật đâu có dạy Kiến Tánh Thành Phật? Đâu có dạy cái điều đó.
Cho nên tất
cả những cái này đều là do cái người sau, người ta tu chưa có tới nơi tới chốn,
cho nên người ta dạy theo cái hiểu của người ta thôi. Cho nên nó làm lệch con
đường của đạo Phật, mà bây giờ Thầy dựng lại. Cho nên dựng lại mấy con thấy những
cái lời đức Phật dạy trong kinh nguyên thuỷ đều là được Thầy kê ra để chứng
minh, chứ không phải là biên vô. Mà Thầy làm được chỗ đó, Thầy mới kê ra cho mấy
con thấy đó là cái chỗ làm chủ sanh, già, bệnh chết. Đức Phật làm được, Thầy
làm được là hai người giống nhau. Mà các Tổ không làm được mà viết ra kinh sách
thì nó không giống thật, thì do đó đâu phải giống hệt được. Còn Thầy làm được
mà Phật làm được, hai người giống nhau, cho nên lời nói phải giống nhau. Mà lỡ
mà Thầy đi rồi thì thấy là một thiệt thòi cho mấy con, biết mấy ngàn năm sau mới
có một người may mắn mà tu chứng.
(56:14) Thầy
tu tập gian khổ, mấy con biết gian khổ lắm, bởi vì đâu có biết đường. Từ mà học
giáo lý, thông suốt những giáo lý kinh sách của Đại thừa, cho đến khi mà được
tu tập theo Thiền Tông, theo hoà thượng Thanh Từ tu tập. Rồi tu tập cuối cùng
Thầy thấy nó không được, phải bỏ. Rồi nghiên cứu lại kinh sách Nguyên Thuỷ, rồi
thấy pháp Như Lý Tác Ý. Rồi nhờ ôm pháp Như Lý Tác Ý mà tác ý để cho tâm mình
đi đến chỗ bất động. Thật sự ra mày mò cũng như một người đi mò kim đáy biển.
Mà may mà gặp được cây kim chứ còn mà trời ơi gặp không được thì cái đời Thầy
cũng tiêu luôn. Có phải không? Cũng như là các Tổ vậy thôi, đâu có làm sao làm
chủ được sự sống chết.
Mà bây giờ
Thầy làm chủ được sự sống chết là có kinh nghiệm rồi mấy con, mà Thầy dạy thì mấy
con ráng tu. Ráng tu để mà Thầy hướng dẫn cho mấy con tới nơi tới chốn. Còn mấy
con tu mà vừa tu, vừa chơi thì thôi hết rồi. Thầy mà mất rồi thì cái chơi của mấy
con là quá uổng phí cái thời gian. Cho nên bỏ hết đi mấy con, đời không có gì,
chết không mang theo được cái gì đâu. Toàn là khổ, toàn là nhân quả trong cuộc
đời nó diễn ra. Cho nên nghe lời Thầy thì mấy con sẽ thấy được an ổn, sẽ cứu
mình.
Thôi đến đây
Thầy chấm dứt để mấy con chuẩn bị ăn cơm. Phải không mấy con? Đã tới giờ ăn cơm
rồi chứ đâu phải chưa tới giờ ăn cơm. Bây giờ ít ra cũng mười giờ rồi chứ đâu
có ít. Mười một giờ là chuẩn bị ăn cơm phải không?
Trưởng
Lão: À, mấy con
có chuẩn bị cơm nước cho mấy cô này không con? Có đủ hết rồi? Như vậy tốt rồi.
Thôi bây giờ
mấy con có hỏi gì không? Không thì Thầy xin nghỉ. Con nghỉ, Thầy về, để rồi mấy
con còn nghỉ chút ăn cơm. Ráng tu mấy con, đi tới đi lui nghe Thầy mà không tu
là uổng mấy con. Rồi bây giờ Thầy nghỉ mấy con, Thầy chào tất cả mấy con. Nhớ
ráng tu mấy con, có gì thì mấy con thưa hỏi lại với Thầy.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét