191- CHỦ ĐỘNG TÁC Ý DẪN TÂM
(38:56) Trưởng
lão: Cái nào, cái này hả con? (Dạ) Cũng của con hả? Không con, cái này là
con để hít thở cái hơi thở nó tự do mà không có cái pháp tác ý. Cho nên nhiếp
tâm bằng phương pháp. Còn cái hơi thở mà để mình biết hơi thở ra, hơi thở vô đó
là cái giai đoạn để tu tập an trú tâm.
Tu sinh
Minh Hòa: Cái này
con cũng có tác ý nhưng mà con không có để trong đó..
Trưởng
lão: Tại vì con
không để ở trong đó, cho nên con thấy từng hơi thở nhẹ nhàng ra vô, ý thức từng
hơi thở nhẹ nhàng ra vô mà toàn thân của con thì an ổn vô cùng. Nhưng ở đây
không có cái pháp tác ý từng hơi thở, cho nên gọi là pháp nhiếp tâm con thiếu,
phải không? Nếu mà con để trong này con tác ý từng hơi thở, rồi thấy cái hơi thở
nó nhẹ nhàng, nó ra vô một cách an ổn tận cùng thì được. Phải tác ý từng cái
hơi thở con, bởi vì mình tu phải có pháp. Chứ không thể mình tu cái pháp này nó
lộn qua pháp kia.
Con không
tác ý mà con biết hơi thở ra vô làm con lộn vào cái pháp an trú tâm. Con hiểu
chưa? Nó sai pháp. Mình làm tu pháp này chưa xong mà lộn qua pháp khác là coi
như mình tu lộn xộn. Pháp nào ra pháp nấy.
(40:07) Cái
pháp nhiếp tâm thì phải tác ý từng hành động của thân để mà nhiếp tâm.
Các con lưu
ý phần này, không khéo mấy con tu pháp này chưa rồi, mấy con lại nhào qua tu
pháp an trú tâm. Các con tưởng hai pháp này nó là một à? Ngày xưa tại sao mà Thầy
dạy, Thầy đã nhắc nhở mấy con là tại vì cái người Phật tử họ Thọ Bát Quan Trai.
Còn cái lớp chúng ta là lớp chuyên rồi, để đi sâu vào Tứ Niệm Xứ để chúng ta thực
hiện Tứ Thần Túc. Phải không?
Cho nên nó
chuyên rồi, nó không có còn mà tu chung chung. Còn hồi Thọ Bát Quan Trai của
người cư sĩ Thầy dạy chung chung, cho nên có kết hợp “Hít vô tôi biết
tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô, thở ra đếm một,
hai, ba, bốn, năm, rồi mới tác ý một lần. Đó gọi là tập cho nó quen vừa nhiếp
tâm vừa an trú.
Còn bây giờ
đó, nhiếp tâm là ra nhiếp tâm mà cho đúng ba mươi phút. Rồi ba mươi phút được rồi
thì Thầy sẽ dạy an trú tâm. Rồi an trú tâm bằng những cái phương pháp nào để
cho nó thực tế và cụ thể mà đúng theo phương pháp của Phật dạy. Do đó cho nên
vì vậy mà con ghi ở đây nó không có nói đến cái pháp tác ý hơi thở. Có phải
không con?
Tu sinh
Minh Hòa: Cái pháp
tác ý: “An tịnh thân hành” của con thì con lúc nào con
vô đó là vô ngồi Định Niệm Hơi Thở thì con cũng có tác ý đó, cái này là con
cũng có tác ý.
Trưởng
lão: Nhưng mà đó
là “An tịnh thân hành” đó, “An tịnh tâm hành”, nó
là cái pháp an trú tâm. Còn cái pháp nhiếp tâm của con thì con phải nhiếp bằng
từng hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra”, rồi hít vô, thở ra, rồi tác ý nữa suốt ba mươi phút như vậy. Con
có làm suốt được ba mươi phút như vậy chưa?
Tu sinh
Minh Hòa: Con nhiếp
tâm: “An tịnh thân hành” của con rồi sau đó năm hơi thở
mà lắng nghe của con đó, con mới vô trong đó nữa, rồi từ từ thì cũng như kỳ trước
con có đưa cho Thầy coi đó.
(42:10) Trưởng
lão: Rồi.
Tu sinh
Minh Hòa: Đó, cái
pháp đó. Nhưng cái trong này thì con không có ghi vô cái đó. Nhưng mà con biết
con có tác ý trong này, nhưng mà sao mà cái sự tác ý của con cũng y hệt như vậy
mà ngồi ba mươi phút nó không có một cái niệm nào mà vô ra. Hít vô thì cũng vô,
mà thở ra thì nó cũng ra, chứ nó không có nhiếp vô trong cái tâm của con được.
Rồi nó muốn vô ra chừng nào nó vô ra. Rồi hết cái đó rồi ba mươi phút không thấy
vô ra gì. Mình muốn vô thì mình hít vô, mình muốn ra thì mình thở ra.
Rồi còn tới
vọng tưởng, vọng tưởng thì cũng ba mươi phút nó cũng không có vọng tưởng nào vô
hết. Mà không có vọng tưởng gì hết, nó chỉ vô ra, vô ra, vô ra như vậy. Mình muốn
vô hít vô, muốn ra thì nó ra, cái tâm của con nó không bám vào trong cái đó. Mỗi
lần nó bám vào nhưng bây giờ nó không bám vào nữa mà nó muốn vô đi vô, mình hít
vô thì vô thì mình biết hít vô, mình thở ra thì mình biết mình thở ra. Như vậy
đó nó trống rỗng quá mà hít vô trong cái tâm…
Trưởng
lão: Đúng rồi! Nó phải
trống rỗng như vậy đó mới đúng. Con hiểu không? (Dạ) Chứ không phải như lúc trước
kia con phải vận dụng. Còn bây giờ nó trống rỗng coi như con hít vô thì biết
hít vô, thở ra biết thở ra thì đó đúng rồi. Đâu có gì đâu. Còn cái khi mà con
không hít vô, thở ra thì con biết con không hít vô, thở ra.
Tu sinh
Minh Hòa: Con biết
hít vô mà biết thở ra con cũng biết nhưng mà nó không có vô trong cái tâm con
nó không có tiếp nhận được cái đó.
(44:07) Trưởng
lão: Bây giờ nó không nhận ra?
Tu sinh
Minh Hòa: Dạ! Nó làm
như nó không nhận gì hết, nó không nhận vô mà không nhận ra, muốn hít vô thì vô
muốn ra thì ra. Con không biết cái đó là sao?
Trưởng
lão: Không phải! Con
bị lạc ở trong cái mất cái sự tự chủ của con rồi. Nghĩa là cái tưởng của con
bây giờ nó hiện ra, cho nên con mất tự chủ. Lẽ ra con phải chủ động: “Hít
vô tôi chủ động hít vô, thở ra tôi chủ động thở ra”. Do đó con thấy cái
pháp nhiếp tâm là nó chủ động nó điều khiển qua cái ý thức của nó hít vô, thở
ra, chứ không được cái hơi thở hít trước hoặc hít sau. Cho nên nó tác ý nó bảo: “ Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi bắt đầu bây giờ
nó vận dụng nó hít vô nè, rồi nó vận dụng nó thở ra, rồi nó ra lệnh nữa, nó làm
theo cái lệnh của nó. Còn con bây giờ nó muốn hít là hít, muốn thở là thở, tự
nó thì như vậy là thân của con không phải là của con nữa.
Tu sinh
Minh Hòa: Nó không
ra không vô, nó…
(45:05) Trưởng
lão: Nó muốn hít là hít, muốn thở là thở chứ nó không phải là theo cái sự vận
dụng. Cho nên do cái chỗ đó con thiếu cái giai đoạn tập căn bản nhất, là chủ động
điều khiển hơi thở qua cái ý thức của con. Con tập lại cái vấn đề chủ động của
cái pháp nhiếp tâm, vì trước kia con chỉ an trú tâm mà không chủ động được cái
pháp nhiếp tâm.
Đó thì hôm
nay mấy con thấy đây là một cái sự sai lệch khi chúng ta nhiếp tâm chưa trọn vẹn
bằng cái phương pháp, mà chúng ta vội an trú tâm. Thì do đó bây giờ cái tâm của
chúng ta nó điểu khiển theo cái tưởng của nó, cho nên nó muốn hít là hít, muốn
thở là thở, chứ không phải còn ý thức của chúng ta nữa. Đây là một bằng chứng cụ
thể cho các con biết rằng chú Minh Hòa đã là, đã đi sai vào cái sự tu tập, nó
không đúng. Nhưng nó cũng có cái lực đuổi bệnh, nó làm cho bệnh nó giảm, nó
không còn đau đớn. Có phải con đuổi được bệnh được không?
Tu sinh
Minh Hòa: Dạ, được.
(46:07) Trưởng
lão: Được! Đó, thì mấy con thấy đó là một hiển nhiên. Đâu có phải tưởng nó
không đuổi bệnh được, cái lực đó, lực tưởng mà.
Cho nên là ở
đây chúng ta tu tập để làm chủ bằng cái ý thức của chúng ta, chứ không phải bằng
cái tưởng. Bởi vì cái tưởng chúng ta nó sẽ, sau này nó dẫn chúng ta đi sai đường.
Đi vào con đường mà các thầy tổ của chúng ta bên Đại Thừa hôm nay mà viết những
kinh sách này đều là do tưởng mà viết ra, cho nên nó không có làm chủ được sự sống
chết. Con hiểu chưa? (Dạ)
Đó, cho nên
vì vậy nó có những cái lực, nhưng mà cái lực đó nó không phải đi đến cái chỗ
quét sạch tâm tham, sân, si, nó mất cái sự chủ động.
Vì vậy mà
trong kinh Pháp Cú Đức Phật nói: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu
các pháp”. Thế mà ý thức của chúng ta không dẫn được nó thì làm sao mà
chúng ta tu tập được? Mà ý chúng ta muốn chết là nó chết, muốn sống là sống. Mà
trong khi đó cái tưởng của con nó bảo chết thì mấy con mới chết, bảo sống thì
như vậy mấy con bị tưởng chứ không phải là ý thức.
Cho nên bây
giờ khi mà tưởng mà tu đến cái mức độ mà tưởng đó, thì nó sẽ không còn sống một
cái trạng thái bình thường như con người chúng ta đang sống trong ý thức. Con
tu một thời gian nữa, rồi bắt đầu đó con đi lượm cây chổi rách, cái áo rách, tất
cả những đồ dơ bẩn ngoài chợ quải trên vai một sấp, đi tùm lum từ xóm này đến
xóm khác. Coi như người ta sẽ thấy con, riêng con thì con thấy nó không có chướng
ngại gì hết, nhưng mà thiên hạ thấy con là người điên.
Không, Thầy
nói thật! Mấy con thấy đó là một cái sự thật. Cho nên con không còn ý thức điều
khiển mình thì từ đó nó sẽ, tưởng thức nó điều khiển con. Cũng như bây giờ hơi
thở mà con không có chủ động, nó muốn hít là hít, muốn thở là thở. Ngay cả hơi
thở mà nó còn điều khiển kiểu này thì thử hỏi nó điều khiển cách ăn mặc của
con, thì chắc chắn là như giáo sư Bùi Giáng hoặc là Trần Chánh. Các con có gặp
các vị giáo sư này không?
Tu sinh
Minh Hòa: Dạ, chưa.
(48:13) Trưởng
lão: Nghe nói Bùi Giáng, Trần Chánh thì các con biết rằng cái dạng của các
ông này nó không có còn sống như con người của chúng ta nữa rồi. Con người này
con người tự tại vô ngại rồi, nó không còn sống nữa. Ghê lắm mấy con! Trần
Chánh thì vác một cây chổi chà, rồi quải một cái túi rách rưới lang thang, đụng
cái gì mà rác rến gì của ở ngoài chợ bỏ vô hết. Quải đi tùm lum từ chỗ này đến
chỗ khác. Quần áo thì lang thang, không tắm giặt, đi ngang người ta nghe mùi
hôi người ta hoảng sợ.
Còn Bùi
Giáng thì cỡi chiếc xe đạp rèn đi cót két từ đường này sang đường khác, đi tùm
lum mà là giảng sư của Đại học Vạn Hạnh. Xót xa lắm mấy con. Con đường tu các vị
vẫn hiểu biết mà hiểu biết qua cái lạc, nó không đúng của ý thức của chúng ta.
Đau lòng lắm mấy con. Các vị rất là thông suốt Thiền Tông chứ đâu phải không
thông suốt.
Đó, cho nên
con về tập lại nhiếp tâm và an trú cẩn thận kỹ lưỡng cho Thầy. Bằng cái pháp
nhiếp tâm cho kết quả hẳn hoi, rồi mới tu tập tới, phải không? Để Thầy hướng dẫn
cho cụ thể hơn.
Ở đây con
trình cho nên vì vậy mà Thầy thấy rất ngạc nhiên. Đầu tiên thì con không đếm lộn,
bước đi không đếm, thì Thầy nghĩ rằng đây là cách thức của các nhà Đại Thừa Thiền
Tông dạy. Nghĩa là làm sao mình đếm không lộn, là mình đi không lộn mà mình biết
hơi thở rõ ràng, đó là cái giai đoạn đầu.
Nhưng ở đây
pháp Phật dạy thì chúng ta nhiếp tâm bằng phương pháp Như Lý Tác Ý, rồi lần lượt
an trú tâm bằng phương pháp Như Lý Tác Ý. Như thế nào để mà an trú cho được, mà
an trú đúng cách?
(50:04) Có
những trạng thái của tưởng đều xả ra hết. Để rồi chúng ta còn lại một con người
rất bình thường của ý thức, hoàn toàn: “Cảm nhận toàn thân tôi biết
tôi hít vô, cảm nhận toàn thân tôi biết tôi thở ra” rõ ràng. Để
chúng ta đi vào Tứ Niệm Xứ, tăng cái thời gian dài mà không bị trạng thái tưởng
nào lọt vào trong trạng thái Tứ Niệm Xứ. Chừng đó chúng ta mới đủ khả năng luyện
Tứ Thần Túc, đúng pháp không còn sai. Hiểu chưa? Bây giờ con về đi, tập lại.
Tu sinh
Minh Hòa: Thưa Thầy,
con viết trong đó lộn. Con nói lộn, chứ con nói là ngồi ba mươi phút thì con
coi như là tỉnh thức, ba mươi phút đó là nó không có vô ra gì hết. Đó, theo hơi
thở vô, hơi thở ra con đi vô con cũng biết mà ra con cũng biết, nhưng mà ba
mươi phút rồi nó cũng vẫn êm ru. Đó, như vậy đó con mới là viết thư lên Thầy để
chỉ dạy cho con.
Trưởng
lão: Con nói ở trong
thơ thì con nói con không cảm nhận gì hết. Nó muốn vô là vô, nó muốn ra là ra,
nó suốt ba mươi phút.
Tu sinh
Minh Hòa: Là hết ba
mươi phút một thời gian đó, rồi con cảm nhận nó được ba mươi phút tỉnh thức
trong đó theo dõi từng hơi thở vô ra mà trong ba mươi phút rồi, rồi hết rồi con
thấy nó cũng vẫn vô ra như vậy thôi, con mới xả ra, con thấy nó sao…
(51:30) Trưởng
lão: Vậy thì con phải tập lại như thế này để an trú. Nhưng mà con cũng phải
tập lại cho đúng pháp. Bây giờ nhiếp tâm là phải dùng cái pháp tác ý đó. Nhiếp
tâm dẫn từng hơi thở khi đi vào cho đến phút ba mươi mà hoàn toàn lúc nào cũng
không bỏ được cái pháp tác ý, đó là cái giai đoạn. Bởi vì ở đây chúng ta tu có
phương pháp đàng hoàng, chứ không phải tu ngang xương được, rồi sau đó an trú.
Bây giờ con an trú thì con nhắc ba cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở. Đề mục thư
nhất, đề mục thứ tư và đề mục thứ năm của nó để cho mấy con được nhiếp tâm, an
tịnh thân hành, an tịnh tâm hành.
Để rồi các
con sẽ ngồi im lặng để chỉ biết hơi thở ra và hơi thở vô mà thôi. Con làm được
vậy không? Về làm lại cho nó căn bản coi cái pháp đầu tiên nhiếp tâm của mình,
coi thử coi đạt được không?
Đạt được rồi
thì lúc bấy giờ an trú tâm. An trú tâm thì chỉ tác ý những cái đề mục của Định
Niệm Hơi Thở mà Thầy đã vừa nói. Thì lúc bấy giờ tác ý xong rồi thì ngồi im lặng
để cho tâm mình biết hơi thở ra, biết hơi thở vô suốt ba mươi phút. Được như vậy
rồi thì Thầy kiểm tra lại kỹ lưỡng, hẳn hoi Thầy sẽ cho vào Tứ Niệm Xứ tu tập. (Dạ) Rồi
bắt đầu bây giờ con về, không có gì đâu.
Có gì không
con?
Tu sinh: Dạ, Thầy con xin …
Trưởng
lão: Nói chờ Thầy
chút xíu. Bởi vì Thầy đang kiểm chút xíu. Rồi, nói chờ Thầy chút xíu Thầy sẽ
ra. À con xin cho bác Từ Phước để …(52:58)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét