192- BẢO VỆ NIỆM TOÀN THIỆN
(11:48) Thiện
Cảnh đâu con? Lên trình Thầy nghe. Con trình cho Thầy nghe con, cách thức tu
như thế nào con?
Tu sinh
Thiện Cảnh: Dạ
bạch Thầy, thời gian qua là con tu Tứ Chánh Cần, tức là thời gian đầu, bắt đầu
sau khi ngồi thì con không để tâm ở đâu hết, mà chỉ có theo dõi niệm khởi, mà
niệm khởi niệm thiện thì rất nhiều, mà niệm ác thì không có. Thế xong bước thứ
hai thì con để tâm, vừa nhìn hơi thở vừa để tâm theo dõi niệm khởi. Thì suốt
trong 30 phút thì có 1, 2 niệm khởi lên thôi, thế thì nó an tịnh hơn là 1 phút.
Xem như thế nào Thầy chỉ dạy con?
Trưởng
lão: À con !
Theo Thầy thấy con tu Tứ Chánh Cần thì con chỉ tác ý 1 cái câu như thế
này: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi con ngồi
im lặng, con nhìn coi cái ý trong đầu con nó khởi ra cái niệm gì? Khi cái niệm
đó nó khởi ra thì con quán xét, con xả nó, rồi nó trở về bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Con im lặng con chờ niệm nữa, cứ chờ niệm mà ngăn, mà diệt.
Bây giờ cái
niệm thiện thì con sẽ tác ý như thế này: “Tao biết rồi, cái này là
đúng, không có sai, đi đi!”. Niệm thiện, con cũng đuổi đi.
Cho nên
trong cái thời đức Phật, con thấy đức Phật ngồi thấy chư Thiên đó, chư Thiên là
niệm thiện. Một vị Thiên hiện ra nói cái này, cái kia, đức Phật nói: “Đi
đi, tao biết rồi chư Thiên”, thì cái niệm Thiên đó, tức là cái niệm thiện
đó, nó cũng biến mất. Rồi tới bây giờ niệm ác thì Ma Vương nó hiện ra đó, La
Sát nó hiện ra, tức là cái niệm ác. Cho nên khi đó: “Ta biết mày là
ác ma, đi đi!”. Phải không?
Cho nên đó
là con tu Tứ Chánh Cần đó.
(13:38) Cho
nên cái niệm ác khi mà nó hiện ra, thì quán xét: “Tao biết mày là ác,
mày là ác pháp, mày là ái kiết sử, mày là ngũ triền cái.” Đó! Mình biết
mình điểm mặt nó: “Mày đi đi, tao biết rồi!”
Còn cái niệm
thiện thì đây là cái niệm thiện: “Tao biết rồi, đây là thập thiện, đây
là ngũ giới. Tao biết cái này là luôn luôn là 1 cái người tu, người ta giữ gìn,
chứ người ta không vi phạm cái này đâu, người ta làm cái thiện. Mày đi đi, ở
đây tao hiểu rồi!”, thì cũng đuổi nó đi. Con hiểu không?
Cho nên vì vậy
mà luôn luôn cái niệm thiện thì chúng ta biết, đức Phật nói mình tăng trưởng,
là tại vì mình chưa có hiểu được cái niệm thiện. Niệm thiện tức là bây giờ con
chưa biết được 5 cái Đức giới, cho nên khi nó hiện ra con không biết, ờ cái niệm
này như thế nào không biết? Thì đó là phải quán xét, phải học hỏi tăng trưởng
cái niệm thiện đó lên. Còn bây giờ mình hiểu rồi: “Đi đi!”.
Thì mình thấy
trong cái thời đức Phật dạy chúng Tỳ kheo, cái niệm thiện đức Phật gọi là
Thiên, mà cái niệm ác gọi là ác Ma. Đó! Có phải không? Cho nên những cái niệm
này đều đi hết, thì còn lại cái niệm toàn thiện: “Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Đó là cách thức tu tập như vậy. Đức
Phật đã mô tả ở trong kinh sách cho chúng ta thấy, cách thức tu tập rõ ràng,
cho nên chúng ta tu vậy gọi là đúng.
Cho nên Tứ
Chánh Cần nó tăng trưởng, rồi mình cứ niệm thiện, rồi mình cứ tu tập, mình cứ
mình tăng trưởng, cứ nghĩ thiện hoài, mà “tôi hiểu rồi” mà còn
tăng trưởng nó làm gì?!
Trừ ra có
cái niệm thiện này tôi chưa hiểu, thì tôi tăng trưởng. Mình biết bây giờ nó khởi
1 cái niệm như thế này: “Một con người chết đi mà từ xưa đến giờ nói có
1 linh hồn sanh, như vậy là sai. Như vậy là những cái từ trường mà 1 con người
sống thì thải ra biết bao nhiêu cái từ trường thiện. Vậy thì những cái từ trường
thiện này có sanh làm người hay không?”. Bây giờ nó nói chuyện thiện mà, nó
đâu có nói chuyện ác đâu. Do đó nó đi tìm hiểu, tìm hiểu để truy nguyên, tìm hiểu.
Bây giờ như vậy là xả thiền ra, nó không phải ngồi đó nó tự tìm nổi được. Đi
tìm 1 ông Thầy nào để tìm hỏi cái nhân quả này như thế nào, để cho tôi thông suốt.
Mà khi con thông suốt thì cái niệm này nó đến, nó đến nữa: “Tao đã hỏi
rồi, tao thông rồi, thì mày đi đi! Đừng có ở đây lải nhải hỏi nữa”. Phải
không?
(15:50) Còn
nó chưa thông phải triển khai, phải triển khai là phải đi tìm 1 cái vị Thầy để
cho thông suốt, người ta trả lời về cái nhân quả. Cũng như bây giờ có 1 câu
kinh nó khởi ra cách thức tu như vậy, bây giờ cái pháp như lý đức Phật
nói: “Có Như lý tác ý thì lậu hoặc chưa sanh thì nó không sanh, mà lậu
hoặc đã sanh nó bị diệt”. Cái câu này, vậy thì cái như lý này là cái
pháp gì ta? Đó là pháp thiện con. Cho nên mình mới truy ra, mình mới tìm 1 ông
Thầy mình hỏi, vậy pháp như lý làm sao mà lậu hoặc nó chưa sanh, thì nó không
sanh, mà nó đã sanh nó bị diệt? Phải không? Do đó mình mới truy ra cái pháp thiện
này.
Còn bây giờ
nó thiện mà như là thập thiện, như là ngũ giới, điều thiện mà nó hiện ra: “Tao
hiểu rồi đi đi! Tao biết rồi, tao biết cái này là thiện rồi”, thì nó đi.
Thì nó đem lại, để cho mà cái tâm con bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Con
biết chưa? Như vậy gọi là tu Tứ Chánh Cần.
Nhưng Tứ
Chánh Cần thì không cần nhiếp trong hơi thở, không cần dùng hơi thở. Nghĩa là tự
nó, nó biết, biết nhưng mà không tập trung trong hơi thở. Bây giờ mình, con nhắc
tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi ngồi
đó để tìm niệm. Nhưng bây giờ nó yên lặng thì nó thấy hơi thở ra, vô. Chứ không
phải mình tu tập hơi thở đâu. Có niệm thì cái hơi thở nó dừng mất đi, rồi từ tư
duy suy nghĩ cái hơi thở mình nó mới theo ra. Cho nên mình không có tu hơi thở
đâu. Đó, cho nên mình tu Tứ Chánh Cần, cứ suốt ngày ngăn ác, diệt ác. Tất cả những
cái đó, hành những cái đó để rồi cái tâm nó không còn niệm nữa, không còn hôn
trầm nữa, thì lúc bấy giờ chúng ta bước qua Tứ Niệm Xứ tu tập.
Tu sinh
Thiện Cảnh: Dạ!
Trưởng
lão: Đó có vậy!
Tu sinh
Thiện Cảnh: Cũng
như lúc con ngồi yên lặng thì cứ thấy hơi thở nó lướt qua thôi?
(17:39) Trưởng
lão: Đó! Cứ vậy đó, nó yên lặng thì nó thấy hơi thở, nhưng mà mình
không tập trung hơi thở, không nhắc về hơi thở. Mà mình cứ chú ý nó thở vậy chứ
lát nó tầm bậy à! Nó, chú ý: “Coi chừng mày thở vậy chứ mày im im chút
đây, mày không có niệm gì đây, coi chừng mày không khởi vọng tưởng đây, coi chừng
mày vô hôn trầm bây giờ”. Nghe nó an đó coi chừng nó lặng vô à, thì chuẩn bị: “Tao
biết mày sắp sửa rồi, tao đi kinh hành mà tao cũng vẫn tu Tứ Chánh Cần. Đi tao
không có tập trung dưới bước đi đâu, mà tao lắng coi từng niệm, coi tao đi vậy
chứ coi mày suy nghĩ cái gì?” Có, vậy thôi! Gọi là Tứ Chánh Cần. Con
hiểu chưa?
(18:14) Còn
Phước Tồn, con thì hiện giờ cái thân bệnh thì dùng câu tác ý để đuổi bệnh mà
nhiếp tâm, có vậy thôi!
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ
Trưởng
lão: Mỗi một
cái hành động hơi thở là mỗi câu tác ý đuổi bệnh qua cái hơi thở của con, hoặc
qua cánh tay của con mà thôi. Nếu con không dùng hơi thở thì con dùng cánh tay.
Thì cái câu tác ý, thay vì câu tác ý nhiếp tâm: “Đưa tay ra tôi biết
tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô” rồi đưa vô.
Nhưng mà con đuổi bệnh: “Cái thân bệnh thừa hơi này phải theo cánh
tay mà ra” thì con đưa ra “Cái thân không bệnh thừa hơi
này theo cánh tay mà vào”, tôi đưa vào. Cứ nhiếp tâm bằng cách này cũng
là cách nhiếp tâm đuổi bệnh. Con hiểu chưa?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ!
Trưởng
lão: Đó, cứ như
vậy tập chứ còn, để khi mà trọn vẹn suốt 30 phút đuổi bệnh, mà hoàn toàn không
niệm, không hôn trầm gì hết, đó là đã nhiếp tâm được 30 phút. Nhưng còn cái mục
đích của câu tác ý là đuổi bệnh. Mà bệnh chưa hết tức là nghiệp mình chưa xong.
Thì tới an trú sẽ, khi mà tới tập an trú. Bây giờ con nhiếp tâm được 30 phút
chưa?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ
chưa!
Trưởng
lão: Chưa thì
thôi, bây giờ cứ tập nhiếp tâm đi. Chừng nào an trú được rồi Thầy sẽ dạy cách
thức an trú đuổi bệnh luôn.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ
Trưởng
lão: Phải
không? Thì bây giờ cứ về, còn bây giờ con có trình gì thêm nữa không?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ
con trình trong thư, cái đó Thầy có thể trả lời sau cũng được.
Trưởng
lão: Thôi, cái
này để trả lời sau.
Tu sinh
Phước Tồn: Mô
Phật, Vậy con cám ơn Thầy!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét