189- CỐ GẮNG TU KỸ TỪNG MỘT PHÚT
(15:24) Trưởng
lão: Nguyên Trung, con. Nguyên Trung đâu lên đây trình Thầy con. Con
tu một phút thì con ráng nhiếp tâm kỹ trong một phút đó. Cho nên đừng có để niệm
vọng nó khởi vào con.
Nguyên
Trung: dạ!
Trưởng
lão: con ráng
tu kỹ lưỡng cho Thầy. Ráng tu ít, một phút thôi. Hễ mình không tu thôi, tu một
phút thì mình cố gắng mình nương vào cái pháp Như Lý Tác Ý. Mình tác ý nó, để
cho cái ý thức của mình nó luôn luôn nó làm việc con. Nó làm việc để nó dẫn cái
hơi thở của mình, để cho mình thở một cách dịu đạt. Có vậy thôi, con ráng tập.
Chứ còn khi buổi này tốt, buổi kia nó khó khăn hơn, thì mình phải cố gắng để tập
trung tâm của mình vào cái hơi thở, vào cái câu tác ý, thì con sẽ đạt được.
Ở trong bốn
buổi sáng, trưa, chiều, tối, khuya, buổi nào không tu thôi, mà tu thì đều con đạt
được cái chất lượng. Không có nhớ cái ông A, ông B, ông C nào hết, thì mới được.
Còn nhớ ông A, ông B, ông C thì con thấy nếu mà nhớ thì con tác ý. Đừng có nghĩ
đến những cái người mà con thấy có cái tình mình, hay hoặc là có tình cảm gì
đó, mà nó cứ khởi niệm lên cái điều đó, là mình biết đó là kiết sử rồi.
Thì mình tác
ý trước, mình ngăn chận trước những cái điều kiện mà nó có thể nó khởi lên cái
niệm đó, rồi con mới nhiếp tâm mới trọn vẹn được. Con cố gắng về tập đi con.
Ráng từ từ, một phút đó sau này tăng dần lên. Thầy tin rằng từ cái chỗ mình làm
được, cho đến cái chỗ mình không làm được mà mình làm được, nó sẽ thuần thục.
Ráng cố gắng lên. Một phút Thầy cũng thấy rằng tu cũng dữ lắm, chứ không phải
ít. Bởi vì nó bốn buổi lận luôn, chứ đâu phải một buổi đâu.
Cho nên con
thấy cái buổi, những cái buổi con tu nó tốt và có những buổi nó không tốt phải
không? Thì bây giờ con tập tới cái buổi không tốt đó, thì con chuẩn bị tác ý
trước những cái điều mà nó có thể khởi ra cho con. Con tác ý để dừng nó đi, rồi
con mới ngồi vào con nhiếp tâm, thì nó sẽ không còn nữa. Nhớ tác ý những cái gì
mà mình nghĩ rằng cái tâm niệm nó hay khởi cái niệm ra, ông A, ông B, ông C nào
đó, thấy không? Thì đó mình biết rằng nó sẽ, những cái niệm đó là những niệm
tào lao, hay hoặc những niệm gì đó thì mình ngăn chặn trước, mình tác ý trước.
Trong cái giờ
tu này, một phút đó, nhất định là không có được vào ở trong cái niệm này. Niệm
này là cái gì? Kiết sử hay hoặc là cái gì gì thì con nói, con tác ý ra để ngăn
chận nó trước, rồi sau đó nó không ra. Để cho mình tập được cho nó quen, nó thuần.
Ở trong một phút mà nó hoàn toàn nó không có niệm nào hết, thì đó là cái giai
đoạn đầu mình tu tập, con. Con ráng cố gắng. Không lâu đâu. Một thời gian sau
thì mấy con cũng ba mươi phút đạt được, nó không có gì mà lâu đâu.
Từ một phút
ráng cho được thì ba mươi phút cũng không khó, không khó đâu. Thầy thấy người
ta làm được thì con cũng phải làm được thôi, không thua ai hết đâu. Mình phải
có nghị lực, ý chí con. Để cho mình tập luyện thì mình sẽ đạt được kết quả.
Ráng tập, nghe lời Thầy ráng tập con. Thầy sẽ, khi mà ba mươi phút được rồi đó,
Thầy sẽ cho ra ở gần Thầy để mà Thầy hướng dẫn cho mấy con đi sâu hơn, để làm
chủ sự sống chết.
(18:42) Cuộc
đời chúng ta sẽ sống ra làm con người quá khổ mấy con. Bốn cái đau khổ rồi sống
chết, tiếp tục tái sanh luân hồi nữa, là cái nổi khổ của loài người. May mắn
chúng ta được ngồi đây mà tu tập đúng pháp để làm chủ, là một cái may mắn rất lớn
đó mấy con. Ráng về tu tập đi con. Con có hỏi thêm Thầy gì không con?
Nguyên
Trung: con cố gắng
tinh tấn tu tập, con xin cảm ơn Thầy!
Trưởng
lão: ráng tập
con.
Minh Nhân
con, trong cái vấn đề. Minh Nhân con tu tập vậy phải ráng cố gắng đó con. Tiếp
tục, tiếp tục để giữ gìn cái căn cứ địa của mình cho nó trọn vẹn, để đừng có vọng
tưởng rồi nó xâm chiếm, đừng có cái niệm ác nó tác động vào thân mình. Nhớ tu tập
cho nó kỹ, mấy con.
Gia Hạnh
con! Xá Thầy thôi con, xá thôi. Thầy thấy con tu tập khá lắm con. Nó còn có một
vài cái thời gian tu tập, mà chữ đen, tức là nó chưa đạt được chất lượng phải
không con? Do đó Thầy thấy, nhìn trong cái bảng mà con viết ra đây đó, thì coi
như là con đã đạt rất nhiều. Thay vì chính cái thời gian tu tập đó, thì nó còn
có hai hoặc là bốn, thì mấy con thấy chính cái thời gian mà còn có hai. Thì con
thấy cái sự mà mình đã đạt được cái kết quả, nó nhiều hơn không kết quả. Vậy
thì cố gắng con, còn chút nữa, còn một chút nữa là mấy con sẽ được gần ở bên Thầy
để mà tập cao hơn, ráng cố gắng.
Thầy thấy
như vậy là, cái thời gian mấy con thấy, quá nhiều: một, hai, ba, bốn, năm, sáu.
Còn cái thời gian kia nó chỉ có một, đó là buổi sáng. Rồi buổi sáng, chiều, tối,
khuya. Bốn thời gian, sáng - chiều - tối - khuya. Con thấy buổi sáng, có buổi
hoàn toàn là không có một cái đạt được chất lượng hết. Rồi cái buổi chiều, thì
nó chỉ có cái khoảng thời gian có ba mươi phút, khoảng thời gian đó thôi, rồi
hoàn toàn con cũng đạt, con thấy không? Cái đạt nó nhiều hơn là cái mình chưa đạt.
Vì vậy cố gắng tập nữa, tập cho thuần thục, cho hoàn toàn, lúc nào nó cũng đạt
được cái chất lượng cao, con.
Con đáng
khen lắm! Ráng cố gắng. Ghi như vầy quá rõ ràng, nhìn vào cái biết con tu tập đạt
kết quả rất nhiều. Còn cái chưa kết quả thì nó rất ít, con hiểu không? Cố gắng
và đồng thời ghi như thế này để kiểm tra nó dễ dàng hơn con. Và cái sự tu tập của
các con nó sẽ kết quả tốt, càng lúc càng tốt hơn. Cố gắng con, cố gắng. Và đồng
thời tu tập vậy là Thầy rất mừng, và phụ Thầy cái lớp con. Con cất cái này con,
như vậy. Xá Thầy thôi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét