178- MỖI PHÚT TU TẬP LÀ MỘT VIỆC VĨ ĐẠI
(19:37) Trưởng
lão: Nền đạo đức của đạo Phật nhân bản - nhân quả, Thầy mới dựng lại có mấy
tập đạo đức nhân bản, còn nhân quả chưa hết, thì mấy con biết còn công việc nhiều
rất nhiều, không thể ít được. Rồi nòng cốt để cho các con phải tu chứng để đứng
lớp dạy, để đi từ chỗ này đến chỗ khác khắp cùng trong đất nước của chúng ta,
và ở ngoại quốc nữa, chứ không riêng ở đất nước nữa.
Thì mấy con
phải tu để mà thân giáo mấy con nói lên được tiếng nói của Phật giáo chứ. Do đó
phải nỗ lực thật sự tu từng phút, từng giây không được biếng trễ. Các con thấy
một cái con người bình thường mà người ta siêng năng học tập, người ta trở
thành những nhà văn có tiếng, người ta trở thành những cái người nguyên thủ của
một nước ở trên hành tinh này.
Người ta chỉ
cần siêng năng học tập thôi. Thì cái có người xưa người ta nói câu nói cũng rất
hay. Nghĩa là những cái thời gian mà uống cà phê, tôi chỉ dành những thời gian
uống cà phê, thôi tôi học tập thôi thì tôi cũng trở thành thiên tài, chứ không
phải là thiên tài ở trên trời rớt xuống.
Cái ông Lỗ Tấn
ông nói rất hay mấy con, ông nói câu nói rất hay. Đúng vậy, chúng ta là người
siêng năng đừng có bỏ cái thời gian. Tức là cái thời gian mà chúng ta gọi là giải
trí chơi này kia thì sự tu tập của chúng ta cũng vậy. Coi quý cái thời gian của
chúng ta tập luyện hẳn hoi, hoàn toàn từng chút không có phí thời gian của
chúng ta.
Giờ chơi, chứ
sự thật ra chúng ta không phải chơi đâu mấy con. Phải nói ngồi chơi để chúng ta
hiểu cái nghĩa cho nó bình thường, nó xả nó không có ôm chặt cái pháp này, pháp
kia nó tu. Nhưng mà trong cái tri kiến của chúng ta nó đều có sự làm chủ thân
tâm của chúng ta gọi là ngồi chơi. Chứ sự thật nó đang tu, chớ không phải không
tu theo các cách thức pháp khác, chứ không phải nó đang ngồi chơi như cái người
bình thường. Đó thì trong cái sự tu tập của chúng ta như vậy, phải cố gắng. Nhớ
chưa?
Con là trẻ,
Phước Tồn là trẻ, phải ráng dữ lắm mấy con. Những tuổi trẻ mấy con phải nỗ lực
đó. Mấy ông già người ta tu rồi, người ta già rồi, người ta tịch là phải chứ
làm sao! Để cho mấy con phải căng cái tai ra, cái sức khỏe của mấy con phải
gánh vác cả một cái trái đất này. Con gánh nổi trái đất không? Thầy cho một cái
điểm tựa, ta bẩy trái đất cùng bay ở đó mà gánh. Phải không?
(22:03) Cho
nên con nghe cái nhà khoa học: “Cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ bẩy trái đất.” Có
phải không? Ông ta nói rõ ràng mà, đâu phải là Thầy nói đâu. Ông ta nói có cái
điểm tựa, ông bẩy trái đất rồi. Còn bây giờ Thầy có cái điểm tựa Thầy cho con,
con gánh cái trái đất này đi tiêu hết đó, chứ mà gánh không nổi.
Nghe gánh
trái đất nghe ớn, mà sự thật ra làm được đó mấy con. Cái nội lực của chúng ta
ghê lắm, chứ không phải không đâu, Thầy tu rồi Thầy biết. Con người nhỏ con như
thế này, cũng nhân quả sanh ra, thế mà làm được những chuyện vĩ đại thật chứ.
Đau bệnh, sống chết muốn hồi nào làm theo hồi nấy, cách thức cụ thể. Nó không
cãi lại mình, không phải là bẩy vũ trụ, không phải là gánh trái đất sao? Cái
chuyện này nó lớn lắm mấy con. Coi thì thường. Bây giờ con muốn chết thì chết,
muốn sống thì sống hồi nào thì đó là con bẩy được vũ trụ rồi đó, con gánh được
trái đất rồi đó, chứ đâu phải là thường đâu.
Đừng có nghĩ
cái chuyện. Thật sự ra cái chuyện này không phải là cái chuyện nhỏ đâu mấy con,
chuyện lớn mấy con. Chúng ta đang làm một cái việc lớn lắm, chớ không phải chuyện.
Chuyện phi thường mà thế gian này người ta chưa dám nghĩ đến, chỉ có nhóm tu sĩ
chúng ta nghĩ đến. Chỉ có từ ông Phật đến chúng ta dám nghĩ đến cái chuyện phi
thường này, nghĩ đến cái chuyện làm chủ bốn sự đau khổ, làm chủ sanh, già, bệnh,
chết này. Rồi làm chủ, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Trời đất
ơi! Không có ai dám nghĩ đến. Thế mà bây giờ mình làm được thì mấy con nghĩ
sao? Mình đang tập trung làm cái chuyện này, làm chuyện vĩ đại.
Cho nên
chúng ta không phải là làm những con người nhỏ nữa, làm con người lớn. Không phải
chúng ta tự ca ngợi mình đâu, mà nó là bằng chứng sự thật. Hàng ngày mấy con, đầu
óc người ta luôn liên tục nghĩ cái này nghĩ cái kia, mình đằng này đi ngược lại
là không nghĩ. Mà nó không nghĩ thì tức là mấy con phải làm chuyện vĩ đại chứ
sao? Chứ còn mấy con để cho nó nghĩ tùm lum ra thì đó là một cái chuyện bình
thường của người ta, người ta vẫn làm được.
Cho nên mỗi
chút mỗi một phút mà mấy con tu tập là một chuyện mấy con làm vĩ đại, chứ không
phải là làm chuyện nhỏ. Cho nên chúng ta ráng mấy con, phải ráng. Làm một chuyện
lớn là phải cái người lớn chứ, còn người nhỏ đâu có làm được đâu. Mình thuộc về
là người lớn, cho nên phải làm chuyện vĩ đại. Đừng có xem mình là người nhỏ,
tôi làm không nổi. Đã vào đây rồi mà làm không nổi thì đi ra, không có được ngồi
đây. Ngồi đây là người làm lớn, chứ không có người làm nhỏ, phải không? Nhớ kỹ
không các con? Thôi bây giờ con về đi, ráng tập tu cho Thầy.
(24:32) Tu
sinh Minh Phước: Con thấy về cái vấn đề tu tập nhiếp tâm đó thì con cố
gắng giữ một cánh tay đưa ra vô. Rồi còn thời gian khác thì con có thể siêng
năng đuổi thêm bệnh. Thì có trường hợp nào con xin trình riêng với Thầy không?
Trưởng
lão: Có! Có trường hợp
nào đó mà con đuổi bệnh hay này kia thì con sẽ trình. Có những cái chướng bệnh
gì thì con sẽ trình riêng. Rồi, còn bây giờ về tập cho Thầy.
Tu sinh
Minh Phước: Con cảm
ơn Thầy!
Trưởng
lão: Kim Quang con!
Con có viết trong bức thư trình Thầy về cái pháp tu con Tứ Chánh Cần. Con tu vậy
được lắm! Cố gắng tu tiếp tục giữ gìn như vậy cho Thầy. Có cái gì mà thêm nữa
thì báo cáo cho Thầy. Còn tu như vậy là tốt, thấy không? Phải ráng cố gắng.
Con sẽ từ Tứ
Chánh Cần đi sang qua Tứ Niệm Xứ đó. Nó chỉ không có cần phải đi qua cái sự nhiếp
tâm an trú của cánh tay, của hơi thở đâu, nhưng mà nó từ cái chỗ Tứ Chánh Cần xả
tâm này con sẽ đi qua Tứ Niệm Xứ. Rồi từ Tứ Niệm Xứ, rồi sẽ được ở gần bên Thầy,
rồi nói chuyện sau gì đó nói, phải không? Phải nỗ lực đi con, Thầy sẽ dẫn dắt tới
nơi tới chốn, không có gì đâu.
Mà ráng ở
trong cái lớp học, duy trì ráng. Để rồi Thầy sẽ đưa những cái bài học cụ thể. Từng
cái đạo đức ở trong một cái bài, nó có nhiều cái đạo đức. Thì những cái đạo đức
đó mình phải giải trình án như thế nào, Thầy sẽ gửi đến cho mấy con. Để nghiên
cứu những cái bài mà giải trình án của Thầy đó, rồi mấy con sẽ theo đó mấy con
làm để mà triển khai cái tri kiến giải thoát của mình, tri kiến đạo đức của
mình. Còn về phần tu thì phải ráng đó nghe. Phải ráng. Có gì hỏi Thầy thêm
không con?
Tu sinh
Kim Quang: Dạ! Con
cũng có ghi mấy cái nhược điểm, khuyết điểm của con. Nhưng mà con thấy phải cố
gắng.
Trưởng
lão: Rồi! Mấy cái đó
nó sẽ vượt qua hết.
Tu sinh
Kim Quang: Dạ!
Con sẽ cố gắng vượt qua những nhược điểm đó và cố gắng tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét