177- KHÔNG ĐƯỢC ĐẦU HÀNG KHÓ KHĂN
(13:14) Trưởng
lão: Cho nên Thầy ở trên Hòn Sơn cũng vậy. Chết bỏ chứ nhất định là Thầy
quyết định là tu là tu tới nơi tới chốn. Cái liều của Thầy, cái lòng gan dạ,
cái sự ghê gớm lắm. Ăn rau cải nhất định chết bỏ chứ còn không có bao giờ mà đi
xin cơm mà ăn đâu. Nhất định là ăn là sống. Nó làm gì làm Thầy không có, nó
hoành hành Thầy gì nó hoành hành chứ Thầy không sợ, nó không làm sao Thầy được
đâu. Thầy không có đầu hàng, Thầy nói ăn rau là ăn rau. Nó làm đói, mệt, làm
chóng mặt gì đủ thứ.
Phải không?
Con thấy không? Cho nên cái gan dạ, cái bền chí, cái sức dẻo dai nó đưa mình đi
đến tới nơi tới chốn mấy con. Chứ còn nếu mình thiếu cái sức gan dạ, thiếu sức
bền chí, nó hơi khó khăn cái mình nản chí. Thầy thì càng khó khăn bao nhiêu Thầy
vượt qua bấy nhiêu. Thầy không đầu hàng trước cái nghiệp của mình, cái khó
khăn.
Con biết
sóng gió Chơn Như? Bao nhiêu Thầy vượt lên hết, hôm nay mới có mấy con ngồi gần
Thầy. Chứ còn cỡ mà Thầy không vượt, chắc chắn là Thầy ẩn bóng đâu, Thầy nhập
Niết Bàn nữa là khác, nếu mà Thầy tiêu cực một chút đó. Thầy dạy mấy con giải
thoát, chứ còn Thầy còn cái gì nữa mà Thầy ở đây mà Thầy cực khổ như thế này?
Thầy chỉ vào Niết Bàn cho khỏe cái thân của Thầy, hay hoặc là Thầy kiếm cái
hang nào Thầy ở cho phải sướng không? Để giờ mà đi dạy vầy cũng cực Thầy chứ bộ,
nói bộ không mệt Thầy sao? Các con hiểu không?
Nhưng mà Thầy
thiết nghĩ rằng: “Phật pháp quá hay! Mình làm được thì phải giúp đỡ cho chúng
sanh dựng lại cái chánh pháp, để cho loài người trên hành tinh này có những cái
chỗ đứng, chỗ dựa cho nó vững vàng. Chứ mà Thầy đi như thế này thì mình không xứng
đáng, mình đầu hàng trước cái nghiệp của chúng sanh”. Cho nên Thầy không đầu
hàng. Lúc nào Thầy cũng vậy. Mấy con thấy gặp khó khăn, Thầy vượt lên.
Thầy vượt
lên để làm gì? Để tạo cho có những ngày giờ này, người nào có đủ duyên bền chí.
Biết bao nhiêu người xách gói ra đi. Họ thấy họ sợ quá, họ sợ sóng dập họ, họ bỏ
gói họ xách ra đi. Nhưng mà còn những người nào mà nằm lại đây thì mấy con thấy
hôm nay nó có những cái lớp như thế này. Nó có những cái Tăng đoàn như thế này,
để rồi chúng ta vượt lên để mà chúng ta thực hiện được con đường giải thoát
hoàn toàn.
(15:21) Các
con thấy cái sức bền chí, cái sự gan dạ của Thầy. Trước cái việc làm của Thầy,
Thầy không đầu hàng. Gặp khó khăn Thầy vượt qua, bất cứ một cái khó khăn nào.
Chứ không phải là riêng cái sự khó khăn mà trên cái đường tu mà Thầy vượt qua,
mà tới cái việc làm của Thầy, Thầy đầu hàng trước sự khó khăn đâu mấy con,
không có đầu hàng.
Cho nên mấy
con phải bắt chước Thầy. Thầy là một cái gương hạnh sống vượt qua. Không có,
lúc nào cũng vượt qua các ác pháp hết, không có đầu hàng trước cái nghịch cảnh,
cái ác pháp, khó khăn gì hết. Nhưng mà mấy con biết không? Cái bộ Đường Về Xứ
Phật của Thầy xin phép ra được rồi, bây giờ mà phổ biến ra là Thầy bị dập tan
nát hết. Thầy báo trước cho mấy con đừng có nghĩ, đừng có nghĩ mà người ta để
yên Thầy đâu.
Nó không những
các cái tôn giáo mà, không những mà Đại thừa, mà nó cả những cái tôn giáo khác
nữa. Bởi vì Thầy dập cái thế giới siêu hình, Thầy đập những cái tư tưởng từ lâu
tới giờ người ta đã truyền vào cái đầu óc của con người, loài người là có thế
giới siêu hình, là có linh hồn, là có đức Phật, là có ông Ngọc Hoàng Thượng Đế.
Mà bây giờ
Thầy dập xuống không còn ai nữa hết. Mà đọc cái bộ sách này rồi, Nhà nước cho
phép rồi, thì Thầy có quyền phổ biến chứ sao? Mà phổ biến thì ai nhắm vào Thầy,
chứ còn nhắm vào ai: “Giết cái ông này cho rồi đi! Bít cái miệng ông cho rồi
thì nó đỡ mình chứ sao!” Lẽ đương nhiên là ai còn dám nói gì nữa.
Thì mấy con
sẽ thấy. Thầy nói nó sẽ có. Nó tìm mọi cách, nó hạ uy tín của Thầy đủ loại. Mà
không được rồi nó mượn ba cái thằng du côn nó vô đây, nó tìm xem Thầy ở chỗ
nào, nó lôi ra, nó làm một dao thôi, thì mấy con không có ngày gặp Thầy. Nhưng
mấy con cứ tưởng đâu phải giết Thầy dễ đâu. Nó vừa tới vách Thầy biết rồi. Thầy
đâu phải ngủ quên như mấy con đâu. Nhưng cái gì nó cũng là do nhân quả mấy con,
đừng sợ.
Cho nên vì vậy
mà Thầy dạy mấy con tu rồi, thì giết Thầy còn mấy con. Có sợ nào đâu? Người nào
cũng tu chứng hết, làm sao giết hết, có phải không? Cho nên bây giờ mấy con phải
ráng nghe lời Thầy tu tập, sớm chừng nào tốt chừng nấy. Bởi vì các tôn giáo ở
trên cái hành tinh này nó bây giờ nó tập trung rồi.
(17:30) Bởi
vì sách của Thầy nó đâu phải phổ biến ở trong nước đâu, nó cả thế giới rồi. Thì
mấy cái tôn giáo này hồi nào tới giờ nói có cõi Trời, cõi Đất, cõi Cực Lạc,
Thiên Đàng gì đó, bây giờ nó bị dập đầu nó xuống hết rồi. Rồi một mặt khoa học
nó chứng minh nữa rồi, thì bắt đầu bây giờ nó còn đất đứng ở chỗ nào? Thì không
nhắm vào Thầy sao? Mà mấy con không ráng tu thì Thầy chết rồi thì kể như là mất
luôn đó. Mười cái bộ sách Đường Về Xứ Phật đó nó đem đốt sạch, nó không có cho
phổ biến chỗ nào hết. Nó giàu có, tiền bạc nó nhiều, nó muốn đốt sạch hết, chứ ở
đó đừng nói chuyện.
Cho nên mấy
con hiện giờ thì Thầy chưa có cho phổ biến rộng lắm. Nhưng mà Phật tử đến Thầy
cũng cho. Nhưng mà điều kiện để chờ mấy con tu xong. Mấy con tu mà làm chủ được
sự sống chết rồi, thì thôi cứ cho ra hết đi, đừng có để. Thì chừng đó giết Thầy,
mà giết con thì mấy người kia còn sống, con hiểu không? Đối với giết mình, mình
có ăn thua gì đâu? Mau về Niết Bàn sớm còn sướng hơn là tao ở thế gian, có phải
không? Có vậy thôi.
Còn mấy con
còn ở thì còn cực khổ chứ gì? Cực khổ phải dạy người, chứ không lẽ bây giờ mình
đã đền đáp ơn Phật, ơn Thầy mà bây giờ mình chun trong hang mình trốn hay sao?
Đâu có lý như vậy? Cho nên mấy con phải chịu cực khổ nè, phải đi đứng lớp dạy
nè, phải hướng dẫn người ta tu hành nè, phải cách thức lập trường lớp để dạy
người ta, đem lại cái nền đạo đức nhân bản - nhân quả của đạo Phật, giúp cho
loài người.
Đó mấy con.
Hôm nay là vì cái mục đích mà mấy con thấy viễn ảnh, cái viễn ảnh là nó vừa tốt
mà cũng là vừa xấu đó. Mà nếu mà chúng ta không chuẩn bị kịp những cái người tu
chứng đó thì ngày mai nó sẽ mất đi. Cho nên hôm nay ngồi trước mặt Thầy là mấy
con là những bậc A La Hán. Coi chừng mà La Hán giả coi chừng thấy hết đó con.
Cho nên phải
ráng mấy con, ráng. Cũng là một cái sự sách tấn của Thầy, cũng là một sự nói thật
tình mấy con. Trong từng phút, từng giây chúng ta sống. Ở đây chúng ta, tiếng
cười chúng ta, thật sự chúng ta cười vui, chứ sự thật ra ở ngoài kia biết bao
nhiêu nước mắt. Và cái chánh pháp của Phật mới có le lói một chút xíu thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét