179- ĐƯỢC TRỢ LỰC DO TÂM TƯƠNG ƯNG
(15:49) Khi
nào mà có gặp gì khó khăn quá, thì làm ơn chạy ra ngoài kia gõ cửa giùm Thầy: “Thầy
bây giờ sao nó xì hơi quá, không biết nó chết hay sống, xin Thầy cứu con”.
Thầy ra Thầy đập trên cái lưng một cái, nó xì hơi hết thì nó hết, chứ có gì
đâu?
Hễ nếu mà có
Thầy thì nó có gì đâu mà sợ, yên tâm đi. Nói chung là Thầy dạy không bao giờ mà
để mấy con chết đâu mà sợ. Thầy nói đùa, chớ mấy con ở trong thất mấy con tu,
mà mấy con mà bệnh đau, mấy con luôn luôn là có Thầy theo dõi hết từng phút, chứ
không phải là để đâu. Cho nên mấy con cứ nỗ lực tu, rằng lúc nào cũng có Thầy ở
một bên mình để cứu mình. Chứ không phải là trong khi mấy con gặp khó khăn thân
bệnh mà Thầy để các con có một mình mình mà chống chọi với cái nghiệp khổ này
đâu. Không phải đâu. Có Thầy luôn ở bên. Cho nên, nó tận cùng thì mấy con sẽ thấy
mát lạnh thôi. Ông Phật đã nói mà: “Cảm thọ tận cùng sẽ thấy nó mát lạnh”.
Mà ai làm cho mấy con mát lạnh? Mấy con phải hiểu. Nếu mà không phải Phật Thích
Ca trợ giúp cho chúng ta một cái lực đó sao?
Cho nên, các
con nói, bây giờ nó đau gì đau, cứ ôm cho chặt cái tâm bất động, thanh thản cho
Thầy thôi. Thầy không trợ giúp, chớ ông Phật Thích Ca, Ông cũng nói Ông trợ
giúp mấy con. Chứ Ông làm sao bây giờ? Nó cứ vô nhà mình hoài, nó nằm ở trong
nhà mình hoài, mà bây giờ đuổi nó không đi mà làm sao đây? Phải không? Thật sự
mấy con nằm trong nhà bất động mà, làm sao mà chư Phật không hỗ trợ mấy con được?
Hỗ trợ có nghĩa là người ta tương ưng với mấy con, cái lực của người ta cái lực
nó quá lớn. Nhưng mà người ta sử dụng cái lực đó để cứu trợ là bằng cái người
phải tương ưng. Cho nên con hơi đau cái con lo lắng thì làm sao còn tương ưng với
Thầy được nữa? Chạy mất rồi. Con hiểu không? Đau mặc đau, nhưng mà bất động vẫn
giữ bất động. Đau mặc nó, chết bỏ.
(17:36) Do
đó, con sẽ không phải tương ưng riêng mình Thầy đâu, mà tất cả chúng Thánh
tăng, chư Phật, đức Phật Thích Ca đều là tương ưng hết. Bởi vì đó là một cái
nơi mà mọi người tu giải thoát người ta đều ở đó hết mà. Cho nên mấy con gan dạ
một chút đi, rồi mấy con sẽ thấy nó vi diệu một cách lạ thường. Đó thì mấy con
thấy chỉ cái tín lực thôi, cũng như chú đó, tín lực thôi mà chú tác ý chú đuổi
bệnh được đó, con thấy không? Nó cũng ngặt nghèo lắm, chú ấy già cả, yếu đuối,
bệnh tật vậy, mà tác ý nó đuổi bệnh. Đó là cái tín lực thôi, cái lòng tin thôi,
chứ chưa phải nhiếp tâm, an trú được. Cái lòng tin, chết bỏ mà.
Tu sinh
Phước Tồn: Mô Phật,
kính thưa Thầy, về việc của mẹ con, trong gia đình thì giờ con thấy là mẹ con
lúc trước ngày nào cũng uống thuốc hết, bây giờ thì bốn ngày mới uống thuốc một
lần, đó cũng là nỗi vui mừng của con. Nên bây giờ con cũng muốn gửi mấy cuốn
sách về cho mấy đứa em con đọc cho mẹ con nghe, như vậy cũng nhờ có sách đó, mẹ
con an tâm hơn, để không phải gọi điện hỏi, như vậy được không Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ
con, bây giờ con cứ… Sách của Thầy đó, sách đạo đức dạy đức hạnh đó, gửi về.
Những cái điều mà dạy đạo đức, nó giúp đỡ cho gia đình của mình càng ngày càng
sống trong cái đạo đức, giới luật nó toàn thiện. Con xin cô Út một số, rồi con
đóng gói gửi bưu điện, nó đem về tận nhà chứ có gì đâu? Không có gì.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ, tại mẹ
con không có học trường lớp gì nên đọc rất là chậm, nên con gửi thư nhờ mấy đứa
em nó đọc.
Trưởng
lão: Đúng vậy,
nhờ mấy đứa nó đọc cho bà nghe cũng được. Đó là mình báo hiếu đó con. Báo hiếu
cha mẹ bằng cách Phật pháp đó, bằng cái pháp thiện là báo hiếu đệ nhất hiếu hạnh
đó. Ông Phật đã nói: “Mình đem cái thiện pháp mà dạy cho cha mẹ mình,
đó là một điều báo hiếu đệ nhất” đó.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ, con
xin cám ơn Thầy. Con sẽ cố gắng hơn.
Trưởng
lão: Cố gắng
con, cố gắng đẩy cho hết bệnh đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét