176- TU LÀM CHỦ SANH GIÀ BỆNH CHẾT
(47:51) Trưởng
lão: Bây giờ tới Nguyên Tánh con. Trình bày coi thử con.
Tu sinh
Nguyên Tánh : Dạ,
con kính bạch Bổn Sư Trưởng Lão.
Thưa sáng
nay con mới hiểu nhiệt tâm không phải là, sáu năm con tu tập đã quen pháp ức chế,
bây giờ con mới được gặp Chánh pháp Phật…
Trưởng
lão: Ờ, hiểu rồi
bây giờ tập lại đi con. Tập lại cho đúng pháp, đúng pháp rồi nó sẽ đi dần đi tới
cái đó nó mới có…
Tu sinh
Duyên Tấn: Con muốn
hỏi Thầy là con nhiếp tâm trong một phút nhưng mà con muốn nhiếp, đưa tay ra,
tay vào….luôn hai phút được không?
Trưởng
lão: Chưa con.
Bây giờ khoan đã, một phút…
Tu sinh
Duyên Tấn: ….
Tưởng Lão: Phải dẫn pháp đàng hoàng. Rồi sẽ
tăng lên, sẽ tăng lên hai phút. Rồi tăng lên ba phút, rồi năm phút. Coi như một
phút là cái đơn vị nó quá ít đó. Nhưng mà tập từ chỗ đó mà đi lên cho nó chắc.
Tu sinh
Duyên Tấn: Thành ra
cái thời gian bao lâu kính thưa Trưởng Lão…
Trưởng
lão: Coi như là
con phải tập ít ra nó một tuần lễ trong một phút, rồi mới tăng lên phút thứ
hai. Một tuần lễ.
Tu sinh
Duyên Tấn: Nhưng mà
thưa Thầy cho con hỏi, có khi con nhiếp được khoảng năm bảy, phút, mười lăm
phút cũng được.
Trưởng
lão: Không được!
Bây giờ một phút là một phút, chứ không có được. Mà có khi được cái làm năm, ba
phút, có khi làm luôn ba mươi phút, thì cái kiểu này không được. Lên lớp này,
nhảy lớp bậy không được. Con biết không bây giờ lớp Một là một phút, mà chưa
lên lớp Hai mà ở dưới này lo là học lớp Hai rồi. Thần đồng gì mà coi bộ giỏi dữ
vậy. Mới học A, B mà đọc báo chí được rồi. Trời đất! Kiểu này chưa được. Phải tập
lại cho kỹ lưỡng trong một phút rồi mới tăng lên hai phút. Mình đi từng bước, từng
bước, từng bước cho căn bản con.
Chớ để, ờ
bây giờ một phút được rồi thì lát nữa thấy năm phút được, làm luôn năm phút. Mà
ba mươi phút được, làm luôn nữa, thôi rồi cái kiểu này khỏi tu rồi. Đừng có làm
như vậy, đừng có tu tập vậy.
(50:00) Mặc
dù tu có được nhiếp tâm ở trong ba mươi phút hoặc một giờ, nhưng mấy con đừng
có tăng lên. Nghĩa là lúc tu một phút là một phút, lúc nào cũng một phút.
Bởi vì mục
đích của đạo Phật là tập làm chủ, tập làm chủ sanh, già, bệnh, chết.
Bây giờ
chúng ta cũng tập làm chủ hơi thở. Từng một phút chứ không phải là lúc hứng, được
thì mình làm ba mươi phút. Lúc không được, tu một phút nó cũng vọng tưởng, thì
cái chuyện này không phải tập làm chủ. Tập cái kiểu hứng. Phải không?
Thấy nó được
yên thì tu tập dữ tợn, mà thấy nó không được yên thì lui lại. Cho nên đến cả một
phút mà nhiếp cũng không được thì như vậy là rõ ràng là mình chưa có tập làm chủ.
Còn ở đây mục đích của mình tập làm chủ thật sự mà. Làm chủ từ cái hơi thở.
Do cái sự tu
tập kỹ lưỡng như vậy thì Thầy tin rằng mấy con sẽ làm chủ được sanh, già, bệnh,
chết. Bởi vì mục đích của đạo Phật dạy chúng ta làm chủ sanh, già, bệnh, chết.
Đạo Phật ra đời với con người là vì con người có bốn cái sự khổ. Bốn cái sự khổ:
sanh, già, bệnh, chết. Thì chúng ta thấy rõ lịch sử của Đức Phật đã xác định điều
đó khi Đức Phật đi ra bốn cửa thành. Thấy bốn cái sự khổ con người. Cho nên
Ngài mới bỏ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp, con xinh của mình, mà đi tu để mong giải
quyết được bốn sự đau khổ này. Chứ đâu phải ông Phật ra đời để mong để tu làm
Phật đâu. Để giải bốn cái sự đau khổ.
Vậy thì ngay
từ cái phương pháp đầu tiên mà chúng ta tu theo Phật, cũng là cái phương pháp tập
làm chủ. Như vậy mới đúng nghĩa đạo Phật. Còn mình không tập làm chủ mà ngồi
nhiếp tâm để cho hết vọng tưởng thì để làm chủ cái gì đây? Tôi làm chủ hơi thở
thì tôi phải làm chủ được từng chút của sự làm chủ. Vì cái sức của tôi làm chủ,
nó không thể ba mươi phút được. Mà tôi làm chủ trong một phút hơi thở thôi.
Ví dụ như một
phút hơi thở nó có mười hơi thở hay là hai mươi hơi thở. Thì tui tập làm chủ mười
hơi thở hoặc là hai mươi hơi thở đó thôi. Tui làm chủ. Nghĩa là bây giờ tui làm
chủ nó thì không có một niệm nào mà xen vô trong đó được, gọi là làm chủ. Còn
có cái niệm nào mà xen vô đó thì tôi chưa có làm chủ. Hiểu chưa?
Vì vậy từ
cái chỗ làm chủ này thì mình mới làm chủ được cái sanh, già, bệnh, chết. Cái mục
đích của mình tu tập, từ cái chỗ làm chủ nhỏ cho đến cái làm chủ lớn. Đó là
cách thức mình tu tập. (52:28)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét