174-KHÔNG KHÉO TU TẬP THÀNH ỨC CHẾ TÂM
(15:56) Cho
nên trong lúc này mấy con cũng nên sửa lại những cái phương pháp tu con. Để mà
tu cho đúng pháp, chứ không khéo nó trật một cái. Khi mà nhiếp tâm mà thường
mình phải nhiếp bằng phương pháp Như Lý Tác Ý. Mà an trú tâm đó, thì lần lượt
đó như là, tại vì nó đã thuần quen với cái sự nhiếp bằng cái phương pháp rồi,
cho nên an trú nó không còn bị ức chế.
Chứ không
khéo tới chừng an trú, mấy con lại bắt đầu bây giờ nó cứ ở trên hơi thở mà tập
trung gom hơi thở. Tác ý một lần đó an trú đó, bây giờ tui làm ba mươi phút.
Nhưng mà thật sự ra mình đang ức chế rồi. Nó không an trú thật sự mà ức chế. Mà
khi mà thấy tui không dụng công ức chế nữa. Trời ơi! Bây giờ sao nó ngon quá,
thì lọt trong Tưởng rồi. Các con hiểu?
Nó rơi trong
Tưởng. Đó, nó trong Tưởng mình biết được sao? Nó không phải nó lọt trong Tưởng,
nó xúc tưởng hỷ lạc, thì coi ngồi nó an ổn quá chừng. Nó không hôn trầm, thùy
miên, ngon quá. Nhưng mà lọt ở trong cái Tưởng rồi. Đó, thì Tưởng thì nó là Xúc
Tưởng Hỷ Lạc, đó là về Lạc.
Mà nếu mà
không thì nó lọt trong cái Tưởng, gọi là Xúc Tưởng Khổ Lạc, nó có những cái trạng
thái khổ. Bây giờ lát nữa thân nó ngồi cứng ngắt, trời đất ơi! Bây giờ nó lạc
quá rồi, bây giờ nó cứng ngắt. Thì bây giờ mấy con sẽ thọ khổ. Khổ, lạc, khổ lạc
thọ. Cho nên tất cả những cái này đều có thể trải qua là bị vì Tưởng hết. Ức chế
tâm là bị vì Tưởng.
Còn các con
thấy cái ý thức của chúng ta dẫn, nó đâu phải ức chế cái ý thức đâu. Con hiểu
không? Do đó khi mà chúng ta điều khiển để tới an trú rồi, thì ý thức vẫn tỉnh
thức đàng hoàng chứ nó đâu có bị Tưởng. Các con hiểu?
Còn bây giờ
mình quen cái ý thức, mình ức chế nó rồi. Thì khi mình nhiếp vô rồi, mà an trú
mình tác ý một lần đó là mình bị ức chế nó rồi. Tức là cái sự tập trung của
mình. Cho nên mới đầu mấy con mới nhức đầu hay là căng thần kinh rồi, là mấy
con quá sức tập trung, quá sức tập trung. Cho nên sửa sai lại chút con, thì Thầy
tin rằng mấy con sẽ làm được. Không có gì khó.
Mà nó hơi mắc
công mấy con, mấy con thấy cực quá. Tác ý lần ngồi đó sướng quá trời quá đất, cứ
biết hơi thở ra, vô, ra, vô. Nhưng mà nó sai mấy con. Cho nên mấy con chịu khó,
tác ý nghe nó cực khổ quá, nó không an trú chút nào nó cực quá, cứ tác ý
hoài. "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra biết thở ra" rồi
hít vô, thở ra. Mà suốt ba mươi phút nghe nó nhọc nhằn ghê gớm. Trời đất ơi! Muốn
đi thì phải cực chứ sao? Muốn sướng thì làm sao mà được? Các con hiểu không? Tập
thì nó phải chịu cực khổ thôi con.
(18:18) Ráng
mà tập, tập cho đúng pháp. Thì Thầy tin rằng mấy con sẽ tu tập tới nơi tới chốn.
Rất là tốt. Bởi vì coi như là cái nhiếp tâm của các con bây giờ nó hoàn toàn nó
được cái điều kiện tốt. Thì mấy con dùng cái câu tác ý thêm nữa, thì chắc chắn
là nó sẽ không có cái thời xấu đâu, nó không có thời xấu. Con sẽ tập lại đi, kỹ
đi. Rồi con sẽ tăng lên được, không có gì đâu con.
Tu sinh
Gia Quang: Con xin
kính ghi ơn đức của Thầy! Con sẽ cố gắng.
Trưởng
lão: Cố gắng đi
con.
Trưởng
lão: Về phần
Minh Hòa, con. Minh Hòa.
Rồi, con nhiếp
tâm vậy được. Con cứ về con tập rồi cho nó nhuần nhuyễn con. Tập thêm ba mươi
phút đó cho thật nhuần. Thật nhuần, rồi sau đó rồi con mới ngồi lại, con tu coi
nó còn có bị hôn trầm, có bị thùy miên không.
Tu sinh Minh Hòa: Dạ, Thầy con hỏi.
Bạch Thầy!
Con ráng nhiếp tâm thử coi, con sợ ức chế nên con hỏi Thầy. Con cố gắng quá,
cho nên con sợ ức chế, con hỏi Thầy thử coi có ức chế hay không? Nó có bị sao
không?
Trưởng
lão: Rồi có sao
đâu, cái sự tu tập đó thì nó không phải bị ức chế đâu con. Bởi vì cái thời gian
nó còn ít như vậy. Rồi nó chưa có cái hiện tượng của Tưởng xuất hiện thì nó
chưa có bị ức chế đâu. Nó có cái hiện tượng gì mà nó xuất hiện ở trong con, mà
nó khác lạ thì đó là nó bị ức chế.
Ví dụ như đầu
tiên nếu nó bị ức chế thì nó sẽ làm cho con nhức đầu, căng thần kinh, hoặc là hồi
hộp, hoặc là khó thở, đó là bị ức chế. Còn nếu mà không thì nó bình thường,
không có gì hết, thì nó không bị ức chế.
Rồi kế đó là
những cái trạng thái như con đi mà thấy cái lực nào mà đẩy con, đó là bị Tưởng,
bị cái lực Tưởng, đó là ức chế. Hễ ức chế nó phải lòi ra cái tướng của nó thôi.
(20:07) Còn
nó không có ức chế thì nó nhiếp tâm, nó bình thường. Con thấy từ cái phút đầu
mà cho tới cái phút cuối cùng của con xả ra mà nó bình thường thì đó là không bị
ức chế. Phải không?
Vì vậy thì
con cố gắng, con tiếp tục con tu cho nhuần nhuyễn. Ở trong ba mươi phút này cho
nó nhuần nhuyễn. Sau khi mà được nhuần nhuyễn, mà khi con ngồi lại mà con tu tập,
con thấy cái hơi thở của con nó thông thoáng, rất là bình thường thì cũng y như
là con đi kinh hành, con nhiếp tâm vậy, phải không? Trong cái hơi thở của con.
Thì lúc bây giờ mà con ngồi lại mà con tu được như vậy, ba mươi phút mà không
có một cái niệm nào hết thì Thầy sẽ dạy cho con an trú.
Tu sinh
Minh Hòa: Thưa Thầy
con an trú xong rồi nếu mà con cố gắng nữa con an trú được bước đi nữa không Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ!
Được! Con vẫn nhiếp tâm ở trong bước đi. Đây nó không phải là an trú, mà trong
cái giai đoạn con tác ý để mà, con còn đếm một, hai, ba mà. Con hiểu không? Thì
do đó con mới nhiếp tâm thôi, chứ chưa an trú. Nhưng mà nhiếp tâm nó không niệm,
nó không niệm thôi. Đó là mới nhiếp tâm thôi, chứ chưa tới cái giai đoạn an trú
đâu. Con cố gắng, con nhiếp cho nó thuần thục, cho nó thật quen thì sau khi nó
an trú mới được. Mà nó an trú thì con không còn mà đếm, không còn mà đếm bước
đi, không còn mà đếm hơi thở. Nó không còn tác ý, khoảng thở năm hơi thở hay mười
bước đi nữa mà tác ý một lần, nó không còn tác ý nữa. Nó hết rồi. Đó là an trú.
Còn bây giờ nó tu tập như vậy là mình đang nhiếp tâm.
Mấy con phân
biệt được thấy rõ cái chỗ mà nhiếp tâm và an trú nhe! Nó rõ ràng lắm. Chứ nó
không có sai nhe. Con ráng cố gắng về tập đi con.
Tu sinh
Minh Hòa: Con muốn
xin Thầy về cái đặc tướng nữa, là sao thưa Thầy?
(22:01) Trưởng
lão: À, về đặc tướng của con đó thì con tu tập vậy là tốt thôi, không
có gì hết con. Đặc tướng của con vậy là tốt rồi. Nó hợp với cái đặc tướng, cho
nên con nhiếp tâm được, không có khó khăn là hợp. Đó là cái đặc tướng của con với
những cái phương pháp đó mà Thầy đã cho, thì thấy con nhiếp tâm được. Chứ mà
con nhiếp tâm mà xảy ra có cái gì khó khăn đó, thì đó nó không phù hợp với đặc
tướng của con, nó phải sửa lại. Còn cái này nó hợp rồi, cho nên con sẽ tu tập
được rồi, không có gì hết.
Tu sinh
Minh Hòa: Bạch Thầy!
Cái bữa hổm con cũng đưa cho Thầy coi cái Tín Lực của con. Bữa nay con, coi như
con đã cược hết cuộc đời con vào, cũng như là con đã quyết tâm được cái Tín Lực
của con đó. Như Lý Tác Ý như vậy là, cũng như là con, cái Tín Lực Như Lý Tác Ý
của con nó chấp nhận con.
Trưởng
lão: Chấp nhận
con. Bởi vì cái lực của nó có. Con tác ý là thấy cái hiệu quả đó, là cái lực nó
có rồi. Cái Tín Lực con nó có, nó có hiệu quả. Nó đỡ con nhiều lắm.
Tu sinh
Minh Hòa: Con không
cần lưu ý gì hết đó. Con chỉ còn tác ý để nó trở thành cái lực, đi tới, đi lui
cũng vậy.
Trưởng
lão: Đó cho nó
quen! Nó có cái lực, nó là Tín Lực.
Tu sinh
Minh Hòa: Về tác ý để
mà đẩy lui cái bệnh của con đó.
Trưởng
lão: Đó là cái
Tín Lực của con. Con về, con tập cái đó nhuần nhuyễn rồi, Thầy sẽ kiểm tra trở
lại, xong rồi Thầy cho con an trú. An trú được rồi Thầy sẽ cho con vào Tứ Niệm
Xứ luôn, vào Tứ Niệm Xứ tu tập. Tới đây mà mấy con, thấy cũng có khá lên nhiều
đó, mấy con có tiến bộ đó. (23:38)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét