172- TÁC Ý DẪN TÂM NHẸ NHÀNG KHÔNG BỊ VỌNG TƯỞNG
(00:00) Chúng
con kính chào Thầy!
Trưởng
lão: Mấy con có
gửi cho Thầy mấy cái bức thơ, trình cho Thầy sự tu tập, hiện nay Thầy trả lại,
Thầy có ghi trong đó mấy cái chữ.
Minh Điền
thì con tiếp tục tu tập cho tâm thuần thục, nhu nhuyễn rồi Thầy sẽ dạy thêm, về
phần Minh Điền.
Còn Kim
Quang, ngồi bị vô ký thì con nên đi kinh hành. Chân cứng là bị trạng thái Xúc
Tưởng Khổ Thọ, phải đi kinh hành nhiếp tâm, không nên ngồi.
Còn về vấn đề
trà hoặc là cái loại La-hán quả, A-ti-xô, có thì mấy con uống mà không có thì
thôi, chứ đừng có để cho nó nghiền. Có thì uống được, nhưng mà đừng để nghiền.
Bột dinh dưỡng là phần nhiều là cái loại bột bắp nó không có sữa, nó có sữa thảo
mộc của nó, không có sữa bò ở trong đó, cho nên có thể mấy con uống được. Bởi
vì sữa bò là thấy cái kỹ nghệ bây giờ họ vắt sữa bò thì thấy con bò nó tội nghiệp.
Chứ sữa bò thì nó cũng là loại cỏ mà nó thành ra, chứ nó không có phải là thịt
cá gì trong đó. Cho nên chúng ta thương con bò mà họ vắt sữa, rồi họ làm ra sữa
thì rất tội con bò. Cho nên chúng ta không uống là vì chúng ta có cái tình
thương của chúng ta đối với các loài động vật. Thì theo sữa bò thì chúng ta
không uống là tốt, mà bột dinh dưỡng thì chúng ta uống được không sao. Bột dinh
dưỡng nó làm bằng thảo mộc, như bắp, đậu, hay là các cái loại đậu, hoặc là nó lấy
cái chất gạo nó làm, thành ra nó tốt chứ không có sao.
(02:00) Đó
là cái phần của Kim Quang hỏi Thầy. Phải nhớ đi kinh hành là mọi thứ cái trạng
thái Tưởng đều thì xả ra, đều xả dùng Pháp Như Lý Tác Ý mà xả ra.
Còn về phần
Giác Thức! Nhiếp tâm là còn dụng công con. Còn dụng công thì nó phải có nhiều
cái trạng thái, có thể nó bị hôn trầm thùy miên nhiều. Nhưng nó còn vọng tưởng
là tại vì mình nhiếp tâm không đúng pháp. Không đúng pháp tức là không khéo léo
đó.
Khi mà nhiếp
tâm mà nó không vọng tưởng là do chúng ta không biết cách. Chớ không phải là
mình ngồi để tự nhiên nó hết, hoặc là mình cố gắng tập trung nhiều. Là vì dùng
cái Pháp Như Lý Tác Ý mình dẫn tâm, cho nên nó cũng dễ dàng chớ không khó,
nhưng phải thường xuyên dùng Pháp Như Lý Tác Ý. Dùng thường xuyên nó thì nó sẽ
không có niệm, không có vọng tưởng.
Khi mà tập
cho nó nhuần nhuyễn, cho nó nhu nhuyễn, cho nhuần nhuyễn về cái Pháp Nhiếp Tâm,
đừng có sợ mất công. Bởi vì dùng cái Pháp Nhiếp Tâm là cái pháp dụng công rất
nhiều. Dụng công đây là dụng cái sự dẫn tâm, chớ không phải dụng công bằng cách
tập trung. Mình tập trung nhiều coi chừng bị ức chế. Cho nên mình dụng công bằng
cách hướng tâm, dẫn: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi
thở ra”, rồi hít vô, thở ra. Nhờ cái câu tác ý dẫn nó, rồi mình hít
vô, thở ra. Chớ không phải mình hít vô, thở ra bằng cách tập trung sức căng đối
với cái hơi thở của mình.
Cái đó hai
cái cách thức tu tập, nó phải biết cách.
Chứ còn
không biết cách thì mình bị tập trung ức chế quá độ, để cho cái vọng tưởng nó
không có. Ở đây mình nhờ cái câu tác ý, cái câu pháp hướng, mình tác ý: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Khi mình tác ý
như vậy rồi, thì mình lại hít vô, thở ra là mình đã có cái sự ý thức ở trên cái
đó, cho nên mình không có dụng công nhiều.
Còn mình
không tác ý, mình biết hơi thở ra, biết hơi thở vô là mình phải tập trung tại
nhân trung. Và mắt phải nhìn chóp mũi, mà sức tập trung của mình nó gom lại chỗ
này.
Còn cái này
thì không cần dùng cái sức tập trung như vậy, mà chỉ cần cái pháp Tác Ý mà
thôi: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi
hít vô, thở ra. Rồi tác ý nữa, rồi hít vô, thở ra, cho nên nó nhẹ nhàng hơn.
Nhưng mà nhờ cái câu tác ý đó mà nó nhiếp tâm được, mà cái sức nhiếp tâm của
mình nó có thời hạn, thời gian. Cái sức của mình thì mình nhiếp ở trong đó nó
khoảng độ, Thầy nói cái sức của mình một phút thì mình nhiếp một phút. Rồi mình
xả nghỉ, rồi mình nhiếp một phút khác, mình dẫn mình nhiếp một phút khác.
Và cứ như vậy
lần lượt nó nhuần nhuyễn, đừng vội vàng. Nó nhuần nhuyễn rồi mình lại tăng lên
hai phút, thì nó nhuần nhuyễn mình lại tăng lên ba phút. Và cứ tiếp tục như vậy
cho đến khi mà ba mươi phút, nó đã đạt được cái kết quả dẫn tâm. Mình tập thì
nó thành một cái thói quen, chớ không phải cố gắng tập trung cho hết vọng tưởng,
cho mau để rồi mình đi vào cái An Trú. Thì mình an trú bằng cách Xúc Tưởng, Xúc
Tưởng Hỷ Lạc thì nó cũng không phải là tốt, nó sai pháp.
Cho nên mình
đi sâu hơn nữa, mình vô Tứ Niệm Xứ thì mình tu không nổi. Bởi vì mấy con nói một
khi mấy con nhiếp tâm và an trú, mấy con nhiếp tâm mà bị hôn trầm thùy miên nhiều
là dụng công nhiều, tập trung nhiều, cho nên nó phí sức mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét