171-THIỆN XẢO THAY ĐỔI CÂU TÁC Ý
(29:33) Thiện
Cảnh con! Hôm nay thì con là một cái người mới, nhưng Thầy sẽ cho một cái pháp.
Bởi vì trong cái dịp này mà cái duyên của mấy con, tuy mới nhưng mà được Thầy
ra mà Thầy trực tiếp, Thầy hướng dẫn cho từng chút để mà tu tập. Để đạt những
cái chất lượng, cái kết quả cụ thể, rõ ràng để dẫn dắt đi từng cái pháp thấp
cho đến cái pháp cao.
Cho nên ngay
từ bây giờ Thầy dạy con, con hãy về con tập nhiếp tâm trong mười hơi thở thôi,
không được nhiếp nhiều. Bây giờ con có nhiếp nhiều cái gì đi nữa con cũng tập ở
trong mười hơi thở con thôi. Tập mười hơi thở hoàn toàn nhiếp phục không có để
một niệm nào, như Thầy đã nhắc nhở chúng ở đây, phải tập cho kỹ lưỡng hẳn hoi.
Rồi trong một tháng Thầy sẽ kiểm tra lại kỹ lưỡng hẳn hoi, rồi trình bày cho Thầy
nghe trong một tháng tu tập như thế nào. Xong rồi, kết quả tốt thì Thầy nâng
lên cái pháp khác để mà tu tập, chứ không phải là tu có nhiêu nhiếp tâm không
đâu. Mà nếu được thì Thầy sẽ cho tu tập cái pháp khác, còn chưa được thì tập nữa.
Chứ không vì mà mình tập không được rồi mình bỏ cuộc. Tập phải được thôi, rèn
luyện thì bền chí cái gì nó cũng sẽ thành công. "Có công mài sắt
có ngày nên kim" mấy con nhớ điều đó. Bền chí, mình thấy mình nhiếp
chưa được- làm nữa, nhiếp chưa được- làm nữa. Làm với cái khả năng, cái thời
gian đúng với sức của mình, thì chắc chắn, bảo đảm mấy con làm được. Thầy cho
như vậy là đủ sức con rồi đó.
(31:13) Phải
không, cho nên ráng tập luyện. Rồi đồng thời trong cái thời gian ba mươi phút
trong một thời tu như vậy, thì con sẽ khi xả ra rồi, thì con nên đặt những cái
giới luật của Phật, cái đức của giới, rồi tập xả tâm, dùng cái pháp Như Lý Tác
Ý. Chắc con cũng có đọc sách của Thầy? Cũng có nghiên cứu thêm, nghiên cứu cho
kỹ để sử dụng nó, để mà xả tâm trong những cái thời gian, thời gian mình. Cái
kia chỉ có phần nhiếp tâm thôi, nhiếp tâm hoàn toàn để không niệm thôi. Còn cái
phần xả tâm thì mình chưa có, cái phần giới luật đức hạnh thì mình phải thông
suốt. Cho nên nhờ thông suốt dùng tri kiến mà xả từng tâm niệm của con. Khi xả
ra thì có khi mình tập đi kinh hành, hoặc Thân Hành Niệm, hoặc rèn luyện pháp
nghị lực thì đi mười bước ngồi xuống hít thở năm hơi thở rồi đứng dậy, tu tập
ba mươi phút. Thân Hành Niệm tập ba mươi phút dễ dàng, không còn khó khăn.
Chắc con có
đọc những sách Thầy có dạy những phương pháp đó rồi chứ gì? (Dạ có)
Có rồi, con
nên trong cái giờ nghỉ không có tập nhiếp tâm trong hơi thở thì con nên tập những
cái pháp đó, xả tâm, ngồi chơi xả tâm, thư giãn. Định Sáng Suốt- thư giãn đó,
ngồi chơi xả tâm. Và cứ như vậy tập đến khi nào mà nhiếp tâm mà Thầy thấy được,
Thầy sẽ dạy pháp khác, tăng dần lên. Chính cái chỗ pháp nhiếp tâm nó chính, còn
những cái pháp xả tâm nó là phụ. Phụ để trợ cho cái sự nhiếp tâm con nó đạt được
kết quả. Càng ngày càng đi sâu hơn, càng to lớn hơn, nhớ chưa?
Tu sinh
Thiện Cảnh: Dạ
con nhớ rồi.
Trưởng
lão: Nhớ rồi
con về con tập tu.
Tu sinh
Thiện Cảnh: Con
cám ơn Thầy.
Trưởng
lão: Minh Điền
có không con? Ờ con!
Con đã nhiếp
tâm được rồi thì bây giờ tới một cái giai đoạn là con an trú tâm, an trú cho được.
Nghĩa là an trú là hoàn toàn không có hôn trầm, thùy miên. Đó là cái an trú là
cái hôn trầm, thùy miên nó dễ đánh vào lắm, cho nên cố gắng khắc phục. Trong
khi mà an trú, thì con sẽ an trú. Nếu mà trong những cái buổi nào mà nó hôn trầm,
thùy miên bị buồn ngủ đó, con dùng cái pháp Thân Hành Niệm mà an trú ở trên cái
bước chân theo cái lệnh tác ý của nó. Phải không? Con sẽ dùng cái pháp đó mà
con an trú để mà con đuổi cái giặc hôn trầm, thùy miên, nó không còn chen con
vào nữa.
(33:58) Còn
nếu mà cái thời nào, cái buổi nào mà không có thì con ngồi đó mà con ở trên, lần
lượt cứ an trú. Bắt đầu an trú bằng pháp hơi thở, sau đó lần lượt thưa dần,
thưa dần cái pháp tác ý của hơi thở để cho nó an trú, cho nó kéo dài. Có đôi
khi con có thể thấy được thì con chỉ tác ý một lần đầu: "An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra." Hoặc
là: "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi
biết tôi thở ra." Rồi con cứ để cho nó biết hơi thở ra vô để cho
cái thân con nó an trú.
Hoặc là con
đặt ra một cái câu: "Thân phải an ổn, phải thanh tịnh!" đó
thì con nhắc nó: "Tâm phải thanh thản, an lạc!".
Thì con nhắc nó như vậy, rồi bắt đầu con ngồi con hít thở, thì nó tự nó an lạc
nó đến với thân con gọi là an trú. (34:48) Phải không?
Con cứ con tập
bây giờ trong giai đoạn con là con tập an trú. An trú cho được rồi mới vào Tứ
Niệm Xứ, còn an trú chưa được thì coi như không được vào Tứ Niệm Xứ. Mà bây giờ
con an trú thì con phải chia cái thời gian ra, ba mươi phút đó con phải chia
ra. Có khi có thể nói rằng ba mươi phút có thể an trú rất dễ dàng, nhưng mà có
lúc không an trú được. Là vì nó có, hoặc là nó còn những cái trạng thái hôn trầm,
thùy miên. Còn nếu mà an trú hoàn toàn trong ba mươi phút mà không có niệm nào,
không có hôn trầm, thùy miên suốt trong bốn thời: sáng, chiều, tối, khuya. Bốn
thời mà con an trú được thì con sẽ gặp Thầy. Gặp Thầy, Thầy sẽ kiểm tra lại, rồi
coi sự an trú nó ra sao, Thầy mới cho lên Tứ Niệm Xứ mà tu tập. Ở trên Tứ Niệm
Xứ mà tu tập tiến tới, con nhớ chưa?
Tu sinh
Minh Điền: Mô
Phật. Dạ con nhớ rồi.
Trưởng
lão: Nhớ ráng cố
gắng mà tập an trú.
Tu sinh
Minh Điền: Con
đội ơn Thầy.
(35:47) Minh
Thiện con.
Muốn nhiếp
tâm được mà không có một niệm nào khởi thì con nên tác ý theo từng cái hành động: "Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra" thì con đưa ra. "Đưa
tay vô tôi biết tôi đưa tay vô" con đưa vô. "Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra" con đưa ra. "Đưa
tay vô tôi biết tôi đưa tay vô" con đưa vô. Đó là con tác ý
dài.
Còn nếu mà
con tác ý ngắn thì con, đầu tiên thì con tác ý dài, sau đó thì con tác ý ngắn: "Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra" con đưa ra. "Đưa
tay vô tôi biết tôi đưa tay vô" con đưa vô.
"Đưa
ra!'' đó là
ngắn rồi đó con. "Đưa vô!" thì con đưa
vô. "Đưa ra!" con đưa ra, "Đưa
vô!" con đưa vô. Đó là như vậy mà con đếm năm lần, năm lần
đưa ra, đưa vô như vậy thì con lại tác ý dài, rồi con lại tác ý ngắn. Con cứ dẫn
hoài, để hoàn toàn cái pháp tác ý và cái cánh tay của con nó nhiếp chặt trong
đó, nó không có một niệm nào được xen vô. Con tu tập trong khoảng mười năm
phút, con tu nổi không?
Tu sĩ
Minh Thiện: Dạ
con ráng từ năm phút đến mười năm phút.
Trưởng
lão: Ờ, thôi
ráng đi! Để cho cái thời gian nó coi như chia ba mươi phút ra làm hai phần thời
gian trong ba mươi phút, ráng!
Tu sinh
Minh Thiện: Dạ,
con để ý mỗi lần như vậy con thấy nó cũng còn, trong mười năm phút thì con tu
có năm phút thôi con nghỉ, rồi con tu năm phút, xả năm phút. Con tu nữa cộng
như vậy là mười năm phút, chứ con chưa ngồi hết mười năm phút.
Trưởng
lão: Vậy được rồi
đó, thành ra Thầy thấy con tu như vậy thì được. Nhưng mà nhiếp cho chặt không
có niệm gì trong cái cánh tay đưa ra vô trong con hết. Rồi về tu đi con.
Tu sinh
Minh Thiện: Dạ,
thưa Thầy cho con hỏi là "tôi đưa tay ra" rồi mình
đưa ra như vầy phải không Thầy? Dạ, rồi "tôi đưa tay vô" một,
dạ con đếm vậy.
Trưởng
lão: Rồi, đúng
rồi. Đưa ra, đưa- vô đếm một. Đưa ra, đưa vô- đếm hai. Đưa ra, đưa vô- đếm ba.
Vậy đúng rồi đó con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét