84- DẪN TÂM VÀO ĐẠO, ĐỪNG DẪN ĐẠO VÀO TÂM
Đừng dẫn đạo vào tâm như thế nào? Dẫn đạo vào tâm là nghe nhiều, học nhiều kinh sách mà không có thực hành hoặc có thực hành cũng chỉ là thực hành bằng hình thức, lấy lệ. Càng học nhiều, càng nghe nhiều, bản ngã càng to lớn, thì tâm tham danh, thích lợi càng nhiều, nên làm bít mất đường lối tu tập giải thoát của họ. Cho nên suốt đời họ chẳng có sự giải thoát mà chỉ có sự đam mê.
Bởi vậy, Thầy dạy đừng dẫn đạo vào tâm là vậy. Cô Diệu Quang dạy, không chịu giải thích cho các con, mà phải tự các con tìm cách xả ngã, diệt tâm ham muốn của mình và cũng từ đó phải tự triển khai trí tuệ thông minh, vô sư của tư tuệ. Phần nhiều đời nay, người ta dẫn đạo vào tâm chứ ít ai biết cách dẫn tâm vào đạo.
Trong kinh Nguyên Thủy Phật dạy Như Lý Tác Ý, đó là dẫn tâm vào đạo. Trong kinh Tiểu thừa Phật dạy pháp hướng tâm, tức là pháp dẫn tâm. Xưa đức Phật còn tại thế, không có cho ghi chép kinh sách, chỉ vì sợ các đệ tử của mình dẫn đạo vào tâm, nên đức Phật chỉ nói, để cho tu tập mà không cho ghi chép lại.
(40:15) Đến sau này, kết tập mới có kinh sách, nhưng cũng từ khi có kinh sách thì người ta tu khó chứng đạo, chỉ vì họ đã dẫn đạo vào tâm quá nhiều. Rồi phát triển những kiến giải, tưởng giải, viết rất nhiều kinh sách, làm lệch lạc con đường tu của Đạo Phật. Đạo Phật bây giờ là Đạo Phật triết lý, Đạo Phật mê tín, Đạo Phật khoa học, Đạo Phật siêu việt, không có một tôn giáo nào hơn được Đạo Phật.
Theo Thầy thiết nghĩ, Đạo Phật không có triết lý, không có mê tín, không có khoa học, không có siêu việt, Đạo Phật chỉ thuần là đạo của con người, như bao nhiêu con người khác trong thế gian này. Nhưng người đó, phải biết sống một đời sống an vui, sống không làm khổ mình, khổ người, sống thanh thản trước mọi diễn biến của nhân quả và luôn luôn, lúc nào cũng làm chủ được nhân quả. Khi nghe đến đây, các con hãy cố gắng tu tập, khắc phục tâm mình cho được. Chừng nào khắc phục được, Thầy sẽ giảng tiếp những phần sau này, những giai đoạn sau này.
(42:27) Hôm nay, Thầy tiếp tục cái buổi kiểm tra về cái phần mấy con vừa trả lời cho cô Diệu Thành, tức là cô Minh Cảnh đó các con. Cô có hỏi một số câu hỏi và trước khi trả lời và sau đó kiểm tra, thì Thầy sẽ đọc lại cái lời nói đầu, mà trong cái tập Đường Về Xứ Phật tập 5, mà Thầy soạn và đã viết ra thành một cái lời tựa của cuốn sách. Bắt đầu cái lời nói đầu: “Từ nay về sau trong cái phần vấn đạo, để trả lời mọi câu hỏi, chúng tôi sẽ giải đáp, thành một bài pháp, chỉ thẳng những pháp nào của Đạo Phật và những pháp nào không phải của Đạo Phật, bằng cách chứng minh cụ thể, xác thực qua những bài kinh Nguyên Thủy của Đạo Phật, để quý vị tránh khỏi bị tà giáo, ngoại đạo, mạo danh Phật Giáo”.
Ngoài đời, trên thương trường có biết bao nhiêu mặt hàng giả, mạo danh bằng bao bì nhãn hiệu, nhưng bên trong toàn là đồ dỏm. Trong tôn giáo cũng thế, chắc chắn phải có pháp môn giả. Tại sao chúng ta biết như vậy?
Vì trải qua nhiều thời gian năm, tháng trước kia chúng ta chỉ nghe các bậc Tôn túc thuật lại sự tu chứng đắc của các Tổ, mà không trực tiếp thấy, còn hiện giờ chúng ta thấy biết rất rõ với thời gian hơn thế kỷ nay. Thầy Tổ chúng ta, từ người này đến người khác qua đời (viên tịch), không để lại cho chúng ta một niềm tin sâu với Phật Pháp. Khi còn sống các ngài thuyết pháp rất hay, nào là các pháp như mộng, như huyễn, nào là sáu trần như hoa đốm giữa hư không, nào là chết biết ngày, biết giờ, biết khắc, biết được tánh linh, nào là làm chủ sự sống chết. Nhưng đến giờ phút cuối cùng, chúng ta chỉ thấy, một hình ảnh đau thương nằm trên giường bệnh mệt nhọc khổ sở, đau đớn, trăn trở và có lúc lại mê man, chẳng biết gì cả trước khi viên tịch.
Thầy Tổ chúng ta, họ đều là những bậc chân tu, tinh cần siêng năng, thức khuya, dậy sớm, xâu chuỗi không rời tay, lúc nào cũng thấy ngồi thiền, niệm Phật, công phu, bái sám không thời nào không có mặt trừ khi làm Phật sự và bệnh đau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét