83- TU TẬP CÓ KẾT QUẢ THÌ MỚI HAM TU
(02:27:20) Trong
sự tu tập nó phải có vất vả chứ, nó có mệt nhọc chứ, nhưng mà trong cái mệt nhọc
đó mình xét qua cái tâm của mình, nó thanh thản, an lạc, vô sự. Chứ không phải
là trong cái mệt nhọc, cũng như mình bây giờ mình lao động, mình làm, mình cấy
một đám lúa, nhưng mà trong cái đám lúa nó sẽ đem lại cái quả giải thoát cho
mình, mình thấy tâm hồn mình an vui, mình thấy vui.
Cực khổ thật
sự, chăm sóc một cái đám, từ bắt đầu cày cấy cho đến khi mà gieo cây lúa xuống,
luôn luôn lúc nào cây lúa nó cũng tốt tươi cho đến trổ bông trổ trái, thấy đầy
đủ… Là cái niềm vui ở trong lòng của mình chứ, hỷ lạc như vậy, chứ tu đâu phải
là sung sướng đâu. Cho nên nó cực khổ lắm, nhưng mà cực khổ, cũng như một nhà
nông người ta trồng tỉa, người ta rất cực khổ, nhưng mà cực khổ mà cái kết quả
người ta thấy, bông trái người ta thấy, cái cây nó lên tươi tốt.
(02:28:13) Còn
cái này, mình cực khổ mà cây cứ èo uột hoài, nó vàng khè, nó không lên, thì cái
ông nhà nông này ông cũng bất mãn, ông cũng buồn nữa. Và đồng thời tới chừng ra
bông ra trái mà không ra gì hết, thì nó quá đau khổ rồi. Phải không? Còn cái
này mình chăm sóc, mình tu tập nó cực khổ, mà nó kết quả mình thấy, từ đó cái
lòng vui mừng của mình, nó phải rõ được cái điều này.
Cho nên cái
kết quả đó là cái niềm tin của quý thầy ở Thầy. Còn nếu mà không kết quả, như một
nhà nông mà cấy cây lúa xuống, mà nó cứ … phèn hoài nó không có ra lá thêm nữa,
cái bụi không nở nữa thì thôi rồi, cái bông lúa này chắc tiêu rồi. Thì như vậy
làm sao mình tin được. Cho nên ở đây tu hành thì phải thấy được kết quả, mà thấy
được kết quả là thấy được từng cái cây lúa cấy xuống nó phát triển, nó xanh tốt,
nó nở bụi lớn dần dần.
Mỗi ngày đi
ra mình thấy cái bụi lúa của mình, mình thấy nó mát ruột, mát gan. Phải không?
Thì đó là cái kết quả của nó, cho nên đến khi nó ra bông ra trái. Thì như vậy,
quý thầy phải cần phải tu tập, sau một thời gian tu tập phải thưa hỏi, đừng lầm
lỗi. Mà nếu mà lầm lỗi, thì tức là cái kết quả của quý thầy do cái sự lỗi mà nó
không kết quả chứ gì.
Thay vì mình
nhổ cỏ, mình không nhổ cỏ, mình để cỏ rác nó mọc đầy bụi lúa, rồi bảo cây lúa
nó phải tốt lên sao được? Phải không? Mình chăm sóc mình nhổ cỏ sạch sẽ, mà giờ
cây lúa nó không lên, thì mình phải hỏi Thầy, tại sao mà con cũng chăm sóc kỹ
lưỡng mà tại sao cây lúa nó không lên? Thầy mới tìm được cái bệnh của nó Thầy
chỉ cho. Như vậy rõ ràng là mình tu đúng rồi chứ gì, mà tại sao mà thấy không kết
quả gì, thì Thầy sẽ chỉ cho.
Còn bây giờ
mà tu không đúng, thì tức là mình để cỏ nó phủ trùm cây lúa rồi. Cho nên trên
cái sự mà thưa hỏi, là có một vị tu xong, là các vị có phước rất lớn. Cho nên
khi đó các vị hỏi như thế nào người ta cũng giải quyết được cho các vị tu để mà
có kết quả. Mà các vị tu mà không có kết quả thì các vị chịu chết đó. Cho nên
coi như là dậm chân tại chỗ. Nó không phải đâu, đạo Phật là có kết quả ngay liền
trên cái sự tu tập của mình.
(02:30:18) Một
nhà nông mà họ cấy cây lúa xuống, ngày nay họ ra họ thăm ruộng, họ thấy cây lúa
xanh tươi tốt, ngày mai họ thấy nó lên được một tấc, thì họ mừng quá, họ thấy bụi
lúa càng ngày càng tốt, họ phấn khởi lắm, họ siêng năng họ nhổ cỏ, họ siêng
năng họ tưới nước, để cho cây lúa nó tốt. Còn bây giờ cây lúa èo ọt quá riết lười
biếng. Có phải không. Mình tu cũng vậy. Thấy kết quả không có, là riết mình lười
biếng, hết muốn tu.
Còn không
thì thôi, mình thấy tu không nổi không vô, mình tu sau thời gian đó mình thấy,
trời thật khó thiệt chứ không phải chơi.
Đó như sư
Vinh hôm đó, sư đến nói Thầy, trời ơi pháp của Thầy coi vậy chứ nó khó chứ
không phải dễ đâu, con bây giờ chưa chắc, chưa tu nổi đâu. Thì ông sư Vinh ông
thành thật, ông nói với Thầy vậy mà, Thầy thấy đúng đó. Thấy coi vậy chứ xả cái
tâm cũng khó quá chứ đâu phải dễ đâu.
Cho nên ông
nói, ngồi ở trong thất của mình, coi vậy chứ nó cô đơn nó khó lắm, nó chịu không
nổi. Con thấy khó, chớ không phải dễ đâu. Không biết ai thì sao chứ con thấy
khó quá, chừng nào con thấy mà tu được con mới dám xin Thầy con ở tu. Bây giờ
thì con đưa các sư về thăm Thầy, con thấy cái pháp của Thầy rất tuyệt rất hay,
nhưng mà con còn chưa tới. Đó, ông thành thật ông nói.
Thầy nói thật
sự, Đức Phật có nói năm cái điều kiện, trong cái bài Kinh Bồ đề Vương tử, quý
thầy đọc thấy rõ ràng 5 cái trong bài kinh, phải thành thật mà, phải thành thật.
Cái thành thật là một trong năm cái điều kiện. Thân thể phải mạnh khỏe là một
điều kiện, phải có trí tuệ, rồi phải không có bệnh tật, phải thành thật, phải
không? Do những cái điều kiện đó thì các sư mà không có bệnh tật là cái mừng nhất,
cái cơ thể không bệnh tật làm mừng nhất.
Cái thứ hai
là thành thật, cái thứ ba thông minh. Đó là những cái mà chúng ta cần phải có
những cái điều kiện như vậy. Như vậy, thì muốn thông minh đâu phải ai cũng hiểu
biết đâu. Bây giờ, hôm nay mình hiểu nó vậy, nó sai như thế nào mà mình tu
không đúng đây, mình hỏi lại Thầy, Thầy nhắc nhở một lần, hai lần thì mình hiểu
ra, à là như vậy mình sai.
Cũng như từ
hồi nào tới giờ, thì như quý sư, quý thầy nói, người ta nói tỉnh thức hay là tỉnh
giác ở trong hành động chứ gì. Người ta đâu có nghĩ rằng là tỉnh giác ở trong
cái niệm tham, sân, si. Mà người ta cứ nghĩ rằng tỉnh giác ở trong cái hành động
đi, đứng, nằm, ngồi. Mà không ngờ là người ta nương cái hành động, trong cái
hành động đi, đứng, nằm, ngồi, nói nín của chúng ta đó, là thân hành, khẩu
hành, ý hành chứ gì.
(02:32:48) Thì
thân hành, khẩu hành, ý hành chúng ta, thì nó tham, sân, si ở trong này chứ gì,
phải không? Chúng ta nói ra lời nói nó có ác, có thiện, có tham, có sân, có si
trong này chứ gì. Do vì vậy mở miệng nói, do vậy đi nó cũng có ý nghĩa của cái
sự đi này chớ. Thì do đó chúng ta xét qua cái tham, sân ,si này, thì nó có
nghĩa, chớ không phải biết cái đi không là có nghĩa. Từ lâu tới giờ chúng ta hiểu
như vậy là chúng ta hiểu sai.
Bây giờ do sự
hỏi thì chúng ta mới hiểu đúng, hiểu đúng bây giờ chúng ta thấy, à như vậy là,
mình hiểu đúng cái tâm mình hết tham, sân, si. Phải không? Cho nên vì vậy mình
thấy kết quả rồi, thì cái cây lúa của mình bây giờ nó lên tốt rồi, nó hết tham,
sân, si là nó thanh thản, an lạc. Mỗi lần mình tu mình đi kinh hành này rồi kia
mà sao nó còn phóng dật ghê gớm quá ta. Mình thấy nó hở ra cái nó phóng dật.
Còn cái này
mình thấy mình xả tâm tham, sân, si rồi, bây giờ hở ra ngồi chơi nó không phóng
dật. Đó như vậy rõ ràng là có kết quả rồi. Bắt đầu mình nhìn cây lúa này thấy
phấn khởi rồi, đó sắp sửa nó có bông trái rồi. Phải không? Thấy nó ham tu rồi.
Còn không thì nó không ham tu đâu, nó lần lượt nó không tinh tấn nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét