82- SÁCH TẤN TU SINH TÁC Ý TÂM BẤT ĐỘNG
Phật tử: …
(1:04:54) Trưởng
lão: Nói đúng nhưng mà con thiếu ý chí, con phải có ý chí mạnh, quyết
liệt và mạnh mẽ hơn nữa thì nó mới hết chứ không khéo nó cứ có hoài, con phải
rèn luyện ý chí con dũng mãnh hơn, đừng ngồi nữa mà phải đi Thân Hành Niệm… "lần
sau mày còn khởi niệm là chết với tao", rèn luyện ý chí nghị lực của
mình bằng cách là đi kinh hành năm hơi thở rồi tác ý, mạnh mẽ lên.
Phật tử: …
Trưởng
lão: Nó buồn,
nhất định là con phải tập chứ không có ngồi trong đó nữa, nó vừa biết cái này
mà nặng về ái kiết sử, con bỏ đi, con phải cắt đứt ngay liền, chỉ một cái thanh
thản, phải mạnh mẽ lên.
Phật tử: Con thưa Sư, khi con nghĩ đến bố
con nhưng mà con không thấy buồn, khi nghĩ đến tình cảm gia đình thì con nghĩ
mình càng phải cố gắng lên, tức là có gì mình gặp bố mình kiếp này mà kiếp sau
mình không gặp nữa thì như thế phải phóng dật không? Bởi vì con nghĩ đến chuyện
buồn, con chỉ cảm thấy… tuy nhiên mình cố gắng hơn nhiều thì con có bị phóng dật
không?
(1:07:23) Trưởng
lão: Không phải đâu con, đó là tri kiến để giải thoát cho con. Trong
khi tu mà có những cái gì mà làm giúp cho mình vượt thoát ra khỏi cái ái kiết sử,
cái tình cảm gia đình mình, cái đó gọi là tri kiến giải thoát.
Phật tử: Khi con nghĩ đến gia đình con,
bạn bè, những người xung quanh con thì con nghĩ là mình phải cố gắng lên có phải
là phóng dật không?
Trưởng
lão: Không, đó
là sách tấn mấy con. Tự con sách tấn con, cố gắng lên con, tốt không sao.
Phật tử: Nhiều khi con cũng có khởi cảm
xúc về thọ ái, tức là cảm xúc lạc vui vẻ, nhưng mà con không biết là đó thuộc về
như là ái kiết sử hay là tham gì đó, thì con có thể tác ý đẩy nó luôn, thì nhiều
khi lúc nào nó nhiều quá không đẩy được trong trạng thái đó con có nên tác ý
không?
(1:09:14) Trưởng
lão: Coi như là con không tác ý mà chỉ ức chế nó?
Phật tử: Không ạ, con tác ý không ức chế,
con tác ý con đẩy luôn được cái thọ hoặc tâm niệm đấy nhưng mà đôi khi con
không đẩy được, thì không đẩy được thì con cứ kệ nó, thì trong nửa ngày hoặc một
ngày sau nó khởi lên tri kiến gì đó thì nó dừng lại.
Trưởng
lão: Theo Thầy
thiết nghĩ khi mà nó nổi lên rồi, thì con phải dùng tác ý, tác ý chừng nào nó
đi thôi, còn nó không đi tác ý hoài. Đánh nó phải đánh lý đòn chứ còn chờ cái
niệm khác mình quên chuyện đó đi thì không được.
Phật tử: Tức là mình cứ tác ý đến bao giờ
hết thì thôi?
Trưởng
lão: Còn thì
tác ý, chưa hết thì tác ý nữa.
Phật tử: …
(1:10:24) Trưởng
lão: Gắng tu con. Chứ mấy con cứ lải nhải ba cái sách của Thầy trong đầu
là không có được.
Phật tử: Nhưng mà nhiều khi mà ở trong
im lặng mình ngồi tu thấy buồn ngủ lắm.
Trưởng
lão: Thì thỉnh thoảng
con tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự", chứ
đừng có để không tác ý là không được, mình rèn luyện cái ý thức.
Phật tử: Con hay dùng câu tác ý, vì con
cũng mới tu nên con ở giai đoạn ngăn ác diệt ác, con cũng không dùng luôn cái
câu câu "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" mà
con dùng câu "Ly tham, sân, si. Tôi ngồi tôi biết tôi ngồi",
dùng cái câu ấy có được không?
Trưởng
lão: Được, mới
tu thì con dùng được.
(1:11:10) …
Phật tử: …Con bị viêm họng Thầy bảo
dùng Định Niệm Hơi Thở đừng có ngồi, con tác ý con đuổi thì nó đi không còn nữa.
Giờ theo phương pháp của Thầy là: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự", thì qua một thời gian thực hành Định Niệm Hơi Thở khi con bị
viêm họng hoặc bị tiêu chảy thì con dùng Định Niệm Hơi Thở con đuổi thì nó hết,
vì con thấy phương pháp "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" chưa
đủ lực thì bây giờ Thầy cho con tạm thời sử dụng phương pháp Định Niệm Hơi Thở?
Trưởng
lão: Coi chừng
phương pháp Định Niệm Hơi Thở con ức chế ý thức của mình.
Phật tử: Con thấy rất là hiệu quả không
bệnh, không mệt, không bị hôn trầm thùy miên. Thời gian xả ra thì con giữ tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự
Trưởng
lão: Phải tập
câu: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Tâm bất động
đó là chân lý của đạo Phật, cứ lấy câu chân lý mà tu, giữ gìn tâm mình ở trong
chân lý đó mà thôi. Bây giờ con chưa đủ duyên, con về áp dụng nó.
Phật tử: Con đọc sách của Thầy có nói về "Muốn
tu chứng đạo phải tu pháp môn nào? " con thấy Thầy chỉ có nói về
phương pháp Thân Hành Niệm và Định Niệm Hơi Thở, không có nói qua về Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự?
Trưởng
lão: Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự đó là tất cả những kinh nghiệm từ đức Phật tu được,
chân lý của đạo Phật rồi. Có sống cũng trong đó, có chết cũng ôm chặt tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự…
Phật tử: Dạ bạch Thầy, tạm thời bệnh thì
cho phép con dùng phương pháp Định Niệm Hơi Thở, còn khỏe thì con không dùng
phương pháp đó nữa, con dùng tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
(1:14:42) Phật
tử: Kính thưa Thầy, con xin trình, trước đây thì con bị hôn trầm rất
là nặng, nhưng mà con cố gắng con không có lo, lúc đâu hôn trầm nó vô trong giờ
tu thì bắt đầu nó lặng, mới đầu con còn ngồi được lâu dài, nó tỉnh hơn. Có những
lúc mất tỉnh giác nó đánh vô mà con không hay. Con muốn không cho nó vô thì con
đi suốt, con đi cũng giữ tâm thanh thản thấy nó có phần an lạc, nhưng càng ngày
thì cái lặng nó càng dài hơn con đi thì thôi chứ con ngồi là nó lặng?
Trưởng
lão: Không đúng
đâu con. Con không có lầm tưởng được.
Phật tử: Trong khi cái tâm nó lặng con
đi suốt con buồn ngủ con đi suốt, con đứng lại hoặc là con ngồi như lúc đứng là
nó lặng luôn. Con trình lên Thầy là con tu có bị sai cái gì không hay là có cái
phương pháp nào để con đối trị phần đó?
Trưởng
lão: Nói chung
đức Phật đã dạy có phương pháp đàng hoàng, còn mấy con tự rút kinh nghiệm các
con tu thì nó không có phương pháp. Phương pháp của Phật là Thân Hành Niệm. Khi
mình bước chân mặt bước là mình tác ý lớn lên "chân mặt bước",
làm cho mạnh giọng một lúc nó tỉnh bơ, chứ đừng có để cho nó lờ mờ không có được.
Đừng có đặt ra pháp tu nữa con, cứ theo pháp của Phật dạy đi. Có pháp Thân Hành
Niệm để phá hôn trầm thùy miên mà.
Phật tử: Kính bạch Thầy con đi Thân Hành
Niệm hồi trước con đi không bị chướng ngại gì hết, mà thời gian sau này con đi,
con bị hơi thở, con đi một hồi nó tức ngực, thành ra con đi kinh hành con không
có đi Thân Hành Niệm được.
Trưởng
lão: Như vậy là
bị tưởng, tại vì tự bản thân con đã phá cái Phật pháp. Chứ bây giờ tức ngực "cho
mày tức chết tao đi pháp Thân Hành Niệm cho chết luôn", con đi tác ý
là nó đi mất, nó sợ.
Phật tử 2: Con xin hỏi là con tu pháp Thân
Hành Niệm, có lúc con vận dụng pháp Thân Hành Niệm có lúc tỉnh, rất tỉnh nhưng
mà có lúc nó làm con mệt tức là con cảm thấy vì từ trước đến nay con chỉ đi
kinh hành hoặc là ngồi hoặc đứng hoặc là con suy nghĩ về một cái gì đó, thì bây
giờ con có phải tu pháp Thân Hành Niệm không?
(1:18:11) Trưởng
lão: Nói chung là pháp Thân Hành Niệm là cái phương pháp của Phật để
phá cái tâm si, phá hôn trầm thùy miên, cho nên nó là chướng ngại của con, để
con tu cái pháp này. Cho nên khi mà gặp chướng ngại trên thân này con tập pháp
Thân Hành Niệm, đi cho mày chết đi, cho nó chết đi cho Thầy. Tu mà không tu thì
chết đi sống làm chi. Con làm gan như vậy thì nó sẽ chạy mất. Ôm chặt pháp Thân
Hành Niệm.
Phật tử
2: Nhưng mà con
không buồn ngủ thì con có cần phải dùng đến pháp Thân Hành Niệm nữa không ạ?
Trưởng
lão: Buồn ngủ
thì thí dụ như con không buồn ngủ, có phải không? Không buồn ngủ mà cái giờ tu
pháp Thân Hành Niệm thì phải tập. Tập cho nó quen, chứ đợi buồn ngủ con đi
không biết chừng chân bên đây nó đá chân bên kia thì không được. Tập ngay bây
giờ tới chừng nó đi càng tốt, nó phá vỡ hết.
Phật tử
2: Con tu thì
có lúc con thấy con đẩy được bệnh, nhưng mà có lúc gặp chướng ngại trong thân
con có lúc con đẩy được, có lúc không đẩy được thì cứ kệ nó thôi. Tức là mình cứ
kệ nó hay là mình dùng ý thức của mình, con tác ý một đến ba câu mà không được
con bảo thôi thân là vô thường con kệ nó đi?
Trưởng
lão: Không được,
tu vậy không có được. Ôm chặt pháp tác ý. Bây giờ con đang bệnh, nhức đầu hoặc
là đau bất cứ chỗ nào nhớ tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Cho mày đau mày chết đi, tao chẳng sợ đâu". Rồi cứ tiếp tục tác
ý tiếp tục tác ý, tác ý như vậy lát nó hết đau, nó không đau nữa đâu.
Phật tử
2: …Con tác ý
tầm 1 đến 3 câu mà nó không dừng này cứ kệ nó mà nó không hết thì như thế có phải
là lười không ạ?
Trưởng
lão: Nó lười,
chứ phải tác ý cho mạnh để mà… Cái phần mình tác ý vừa đối trị chướng ngại, mà
vừa rèn luyện cái lực của ý thức. Phải không? Con đang rèn luyện mà gặp cái chướng
ngại này để rèn luyện cái ý thức thì quá hay. Tại sao không rèn luyện?
Phật tử
2: Khi con đẩy
thì con thấy là nó hết đau thôi chứ những cái sưng lâu nó vẫn sưng, nó hết đau
thôi. Mình có phải tác ý khi nào nó hết sưng không hay chỉ cần hết đau thôi?
Trưởng
lão: Tác ý hết
sưng thôi, chứ không phải sưng mặc nó. Tác ý, cứ tác ý chừng nào mà hết sưng
thôi, không có sợ, "cho mày giỏi mày sưng, tao tác ý: tâm bất động,
chẳng sợ mày" có vậy thôi. "Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Chẳng sợ đau, cho mày sưng cho đã tao cũng không sợ".
Con cứ rèn luyện ý chí của con xem. Bệnh gì nó cũng chạy hết. Thường thường mấy
con có ý chí mà không chịu rèn luyện, cho nên gặp khó khăn cái mấy con thụt
lùi, sợ rút lui.
Phật tử
3: Thưa hỏi sống
độc cư một mình?
(1:21:57) Trưởng
lão: Cái độc cư mấy quan trọng đó mấy con. Tức là mình phải sống một
mình trong một cái thất trong từ một tháng rồi đến ba tháng. Từ ba tháng đến
sáu tháng thấy mình sống an vui, vui vẻ chính mình sẽ chứng đạo. Còn sống độc
cư nếu một tháng mà buồn quá thôi đi ra thì tu không chứng đâu. Trước một cái đặc
tướng, tâm tư của mình khi mình ôm pháp độc cư như con tê ngưu một sừng. Con thấy
mình trở thành con tê ngưu một sừng sống một mình thì coi như là an vui ở trong
đó. Mà không an vui thì không phải con tê ngưu. Cho nên sống độc cư mấy con bắt
đầu người nào Thầy cũng khép vô độc cư hết chứ không phải không đâu, coi nói vậy
tới chừng nó buộc được rồi cho vô lại trong thất sống một mình, con cứ quay lại
Chơn Như.
Mà lúc nào
làm được rồi thì bắt đầu Thầy dạy hướng dẫn kỹ hơn đi tới. Tới giờ dạy thì mấy
con sống không được như con tê ngưu thì mất công dạy. Coi vậy chứ mấy con nói
nói chứ Thầy chưa có dạy đâu. Nói chung chung vậy thôi chưa có dạy. Thầy nỗ lực
dạy thì con phải sống cho đúng đàng hoàng. Bây giờ các con bên nữ người nào mà
được rồi thì cho sống độc cư, mỗi người một thất không được tu chung đâu thành
ra nói chuyện hoài, nó hết mới cho vô tu, khép vô tu sống không nói chuyện, nó
vậy đó con.
Phật tử: Thưa hỏi về tri kiến giải
thoát?
Trưởng
lão: Trong tri
kiến giải thoát, con phải theo rèn luyện với một vị Thầy mới có đủ cái tri kiến
giải thoát, con thấy không? Trong Bát Chánh Đạo có 8 lớp, Chánh Tri Kiến, Chánh
Kiến đó xong đến Chánh Tư Duy, tất cả những cái lớp, phải học đàng hoàng như vậy.
Chánh Tri Kiến mà giờ đây có lớp thì bắt đầu… tu như vậy chứ bây giờ không được.
Rồi bắt đầu khi mà dạy tám lớp rồi thì chính cái lớp Chánh Niệm… chúng ta phải
tu. Vô đó mấy con không phải rèn luyện gì nhiều nữa. Ngồi đây chơi thôi chứ
không có bị dao động… đâu có phải ngồi khoanh chân trong thất tu như Thiền
Đông Độ. Cho nên trong chúng ở đây mấy con mà ngồi khoanh chân là tu theo Đông
Độ rồi, ai thích Trung Quốc thì đi theo Trung Quốc…
(1:24:25) Hết
chưa? Mấy con còn hỏi gì nữa không?
Phật tử: Hỏi về tâm bị tập trung trong
hơi thở?
Trưởng
lão: Khi ngồi
chơi cái tâm tập trung trong hơi thở phải không? Nó cứ biết hơi thở ra, (tác ý
nhắc): "Mày đi đi, chỗ này không phải chỗ mày gom tâm. Cái tâm
không cần tập trung trong hơi thở", rồi bắt đầu con hướng nó nhìn cái
cây kia, nhìn cái gộc cây đó, nhìn cái bàn đó, con nhìn cái ý nó chạy theo. Rồi
một lát nó quay trở lại hơi thở nữa, thì con tác ý và nhìn cái này cái kia thì
lần lượt nó sẽ không gom nữa, chứ không nó gom hơi thở, giờ mình phá đừng có
cho nó tập trung trong hơi thở.
Mình phá vậy
đi con, bắt nó chuyển từ gốc cây này qua gốc cây kia chứ không cho nó tập
trung, để ngồi yên bán già, kiết già là nó tập trung, tập trung là làm mất cái
ý thức của con.
Mình tu theo
Phật mình cứ lao riết theo Trung Quốc hết. Còn hỏi gì không mấy con?
Phật tử: Thưa hỏi về sự tu tập dùng các
pháp phá hôn trầm.
(1:29:00) Trưởng
lão: Nói chung là Phật pháp nó có pháp chứ đừng có chế pháp ra mà tu.
Về đây là phải biết, chứ tới chừng không biết đi thụt lui nữa.
Phật tử: Con có cái hành lang đi vòng
vòng ở ngoài…
Trưởng
lão: Nói chung
là Phật có cái phương pháp để dạy chúng ta tu. Chúng ta sử dụng phương pháp,
nghiên cứu cho kỹ những cái phương pháp đó mà tu. Tu nó vừa lợi ích ngay trên
cái pháp tu vừa có lợi ích cho sau này gặp ác pháp. Đạo Phật nó hay ở chỗ đó,
hiện bây giờ đang tu ở cái pháp này đối trị với cái tâm gì của chúng ta. Nhưng
mà phá cái đó rồi cái pháp này nó sẽ diễn ra trên cái phương pháp khác. Con chế
ra pháp chi cho cực, không biết đâu mà tu nữa, cứ đi lang thang ở ngoài thôi.
Phật tử: Dạ, tại con bị nặng quá. Con đi
lang thang ở ngoài cho nó đỡ gục, chứ nó gục quá rồi, đi kinh hành nó mệt.
Trưởng
lão: Theo Thầy
mệt thì con nói cho chết đi cho nó đỡ mệt, một lần hai lần nó ớn nó sợ. Bởi vì
cái thân này nó sợ mình lắm, nói mà nó làm cái gì trái ý mình là: "Tao
cho mày chết chứ ở đó mà nằm", con phải ý chí mạnh mẽ thì mình sẽ vượt
qua những cái nghiệp, đó là những cái nghiệp tâm của mình, nó làm cho con đường
của mình nó lệch đi mình tu không có được. Cho nên ngay trên con đường tu, mấy
con cứ ôm chặt pháp của Phật mấy con phá thì sẽ tu đến nơi đến chốn, đừng có chế
ra pháp khác. Mình chưa có đủ khả năng chế pháp tu đâu. Mình thấy nó đỡ đỡ chứ
đi lâu nữa mình hết biết pháp nào. Con ôm pháp Phật mà tu sau đó mình phá được
cái này thì nhờ cái kinh nghiệm thuần thục của pháp này mới chuyển qua bên đây
thì thành sẽ dạy cho, cho nên cứ ôm pháp mà tu. Cho nên đức Phật nói: Nếu bị
hôn trầm thùy miên mới cho mình cái pháp Thân Hành Niệm.
Phật tử: Vậy là bây giờ con vẫn tiếp tục
ở trong thất?
Trưởng
lão: Coi như là
con tiếp tục ở trong thất tập tu, nếu bị hôn trầm, thùy miên nhiều thì con tu
pháp Thân Hành Niệm cho nó nhuần nhuyễn, tác ý từng hành động, rõ ràng cho nó tỉnh
táo hẳn hoi đàng hoàng, dùng pháp Phật để làm cho sức tỉnh mà, có vậy con mới
giải thoát dễ dàng.
Phật tử: Dạ thì con vô thất trở lại.
Trưởng
lão: Không có gì,
chưa gì muốn bỏ thất.
(1:32:34) Gắng
mà tu không có khó đâu. Phật pháp là đạo của con người, cần gì tập để tu cho nó
cực khổ. Nghe lời Thầy đi, đạo Phật là đạo giải thoát, đạo trí tuệ, đạo tri kiến.
Mấy con ngồi đây cái tri kiến của chúng ta đừng dính mắc, đừng giận hờn đừng phiền
não một cái gì cũng hết thì mấy con giải thoát, chứng đạo ngay đó liền. Còn ngồi
đây mà thấy dơ, "trời ơi cái sân này dơ quá đi lấy chổi quét",
thôi cái chuyện… Phật mà đi quét sân!? Mấy con nhớ kỹ, mình tu là tu chứ không
cần (quét) sân gì hết ai ở dơ ai ở sạch ở sạch. Vậy mà thói quen mình tập mấy
con thấy cái dơ chịu hết nổi thôi đi quét.
Mình nhớ bây
giờ mình sống thản nhiên trước mọi thứ, ai ở dơ ai ở sạch chuyện đời thì có gì
đâu… Tại vì tất cả các pháp làm cho mình chướng ngại thì cố gắng mình tu, cố gắng
tu sống mình giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Nếu nó có gì đó đi nữa
thì tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Nói vô sự mà còn sinh chuyện, còn
xách chổi đi quét, dẹp đi. Mình rầy nó một hơi là nó làm thinh, rồi mình ngồi
mình chơi có sướng không, đạo Phật là đạo ngồi chơi mà.
Phật tử: …Thầy dạy tâm thanh thản, an lạc,
vô sự chứ không phải đi quét, mấy người sáng ra quét cái vườn Lâm Tỳ Ni có được
không Thầy?
Trưởng
lão: … sai
pháp, lẽ ra đó thì mình tu rồi thì mình ngồi chơi tâm bất động. Vườn Lâm Tỳ Ni
ai ở gần thì quét, không quét thì thôi.
Phật tử: Bạch Thầy, nếu như vậy vườn Lâm
Tỳ Ni lá rụng đầy hết?
(1:35:15) Trưởng
lão: Có sao đâu, hồi nào tới giờ lá cây cũng rớt đầy hết, nó càng rớt
nó càng hoang dã bao nhiêu nó càng đẹp bấy nhiêu, vườn Lâm Tỳ Ni Phật sống như
vậy mới đúng chứ, Phật gì mà quét dọn tối ngày. Có phải không? Đã lập thành cái
vườn Lâm Tỳ Ni rồi, cái di tích của đức Phật rồi mà mấy con làm lệch di tích của
đức Phật mất rồi. Sáng, trưa, chiều quét dọn sạch, người ta để lá cây rớt tự
nhiên cho đẹp.
Phật tử: …
Trưởng
lão: Trời đất
ơi! Tội nghiệp mấy con quá, không có công chuyện làm. Đã người ta làm người vô
sự còn sanh ra chuyện làm chi cho cực vậy? Thôi từ đây về sau làm người vô sự
đi. Còn vườn Lâm Tỳ Ni kệ để đó đừng quét dọn nữa, mình coi như là cái vườn Lâm
Tỳ Ni là di tích vườn của đức Phật, đẹp quá, lá cây đồ rớt, coi nó quá đẹp. Bữa
nào Thầy vô Thầy thăm cái vườn thử coi. Trời đất ơi quá sạch, làm sai ý Phật.
Phật tử: … Con cứ tác ý liên tục tâm bất
động, cứ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, sau một thời gian nó hết…Con
thưa Thầy con có tiếp tục đuổi nó tiếp không?
(1:38:30) Trưởng
lão: Con cứ tiếp tục con tác ý câu tâm bất động. Con cứ tiếp tục dùng
câu đó dẹp nó, cứ tiếp tục đừng có theo nó, Thầy trao cho một cái thanh gươm rồi,
tụi bây ló đầu ra chém đứt đầu hết.
Phật tử: Thưa hỏi về tâm bất động.
Trưởng
lão: Niềm tin của mấy
con là tấp được cái tâm bất động, nó sẽ giúp con vượt qua những cái đau khổ về
cái thân của mình.
Phật tử: Thưa hỏi về pháp Thân Hành Niệm
phá hôn trầm.
(1:42:23) Trưởng
lão: Theo Thầy thấy nếu còn buồn ngủ là do lời tác ý của mình yếu, phải
tác ý mạnh, gằn giọng. Cái pháp Thân Hành Niệm là cái pháp phá hôn trầm. Nếu
cái tác ý của mình nó nhẹ quá…
Phật tử: …
(1:44:00) Trưởng
lão: Hôm nay mấy con gặp Thầy, Thầy trao cho một cái pháp đó là kết quả
của đạo Phật, tức là cốt tủy của đạo Phật: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”. Đó là cái chân lý của đạo Phật. Đạo Phật có bao nhiêu
đó là chúng ta giải thoát. Cho nên chúng ta cố rèn luyện cái câu đó, để trở
thành, chúng ta là câu đó, thì nó sẽ giải thoát. Chúng ta bây giờ, câu đó với
chúng ta là hai chứ chưa phải một đâu. Cho nên mấy con nhớ rèn luyện nó hằng
ngày thì mấy con giải thoát. Đó là chân lý giải thoát của đạo Phật: Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Không cần tu pháp nào khác hết chỉ một câu đó là đủ
để mấy con giải thoát hoàn toàn, để mấy con sống giải thoát. Ví dụ bây giờ mấy
con đang ôm cái câu "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" mà
thân con nó đau nhức, nó hoại diệt, nó chết. Các con còn sống là còn ráng nhớ
câu đó: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Chết thì chết
tao chẳng cần”, chỉ có câu này là của ta, rút cuộc câu đó với mình đi vào
Niết Bàn, giải thoát hoàn toàn không còn tái sinh luân hồi nữa.
Nhớ kỹ biến
nó thành mình thì mấy con sẽ được giải thoát, tới chừng đó mấy con hoảng loạn,
mấy con sợ chết, câu đó không nhớ, mấy con hoảng thì thôi rồi. Bây giờ mấy con
rèn luyện để cho nó trở thành mình với nó là một. Một câu đủ rồi, mấy con cứ nỗ
lực tu câu đó là giải thoát không có gì hết. Thôi tới giờ để cho Thầy về.
HẾT BĂNG.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét