133-NGÀI DANTIKÀ LÀM CHỦ TÂM NHƯ ĐIỀU KHIỂN VOI
(01:54:38) Bây
giờ thì quý thầy nghe tiếp thêm những cái bậc Thánh Ni.
Bà
Dantikà.
Bà là
một đứa con gái của vị giáo sĩ nhà vua, khi đến tuổi trưởng thành bà trở thành
một tín nữ của Kỳ Viên tịnh xá.
Nghĩa là lúc
bà lớn lên thì bà trở thành một cái người mà hộ trì ở trong cái tịnh xá Kỳ
Viên, lúc Đức Phật còn đang ở đó đó.
Về sau
bà xuất gia, được hướng dẫn của bà Mahàpajàpati.
Một
hôm, bà leo lên núi Linh Thứu chơi. Sau bữa ăn cơm ngọ, bà ngồi nghỉ và thấy một
người nài điều khiển con voi. Nhờ thấy vậy bà tin nơi lời Phật dạy, nghĩa của
Phật dạy điều khiển tâm mình như người nài voi điều khiển con voi.
Đó, bà lên
trên núi bà chơi, bà ngồi ở trên cao trên núi Linh Thứu là cái chỗ Đức Phật ở
đó. Bà lên đó, bà ăn cơm ngọ xong rồi bà lên đó, bà nghỉ, bà chơi, rồi bà nhìn
xuống núi dưới cái dòng sông đó, bà thấy có một cái người nài voi họ điều khiển
con voi như thế này thế khác, họ tập huấn luyện con voi.
Do đó bà mới
nghĩ rằng Đức Phật dạy mình cũng như một người nài voi mà điều khiển cái tâm của
mình. Vậy thì mình tin theo cái lời Đức Phật dạy đó mình về mình điều khiển cái
tâm của mình như thế nào, như cái người nài voi mà điều khiển con voi vậy.
Do sự
tùy pháp, hướng pháp bà điều khiển tâm mình và bà đã làm chủ được nó và chứng
quả A La Hán.
Đó thì cái sự
điều khiển đó đó, mà chúng ta đã làm chủ và chứng quả được A La Hán, vậy thì điều
khiển như thế nào?
Bà có bài
kệ nói lên kinh nghiệm tu tập của mình:
Ở đây ớ thì
Thầy xin nhắc thêm: Bà điều khiển như thế nào.
Cũng như bây
giờ chúng ta ăn một bữa mà một lát nữa nó thèm ăn cái gì đó thì chúng ta điều
khiển “Đừng có ăn!”, thì tức là chúng ta hướng tâm, nó hay thèm ăn
vặt như vậy thì chúng ta hướng tâm nhắc nó.
Tùy theo cái
pháp mà chúng ta hướng tâm nhắc: “Đừng ăn! Ăn uống như vậy phi thời,
người tu sĩ như thế này thế khác, không có được như vậy!” Đã biết Phật
pháp rồi thì bây giờ mình là người cư sĩ cũng không được ăn lặt vặt, không ăn uống
phi thời.
Do đó đó
mình điều khiển cái tâm của mình, một ngày, hai ngày sau đó nó không thèm ăn nữa.
Mà không thèm ăn nữa thì tức là mình điều khiển được con voi chớ gì, mà coi như
cái tâm của mình là con voi chớ gì?
Cho nên bây
giờ nó khởi muốn cái gì, cái gì, nó thấy cái đó nó ham muốn thì điều khiển nó đừng
ham muốn. Mình biết là cái muốn đó là cái nguy hại, cái nguy hiểm, cho nên do
đó bà điều khiển cái tâm bà như là một cái người nài voi mà huấn luyện con voi
vậy.
(01:57:15) Đó
thì, các Thầy thấy bà có ngồi quán, có gì không? Bà đâu có ngồi quán như các vị
đó mà vô lậu đâu, nhưng mà cái điều khiển cái tâm của mình theo cái sự điều khiển
của mình, do cái tâm đó mà nó trở thành một con voi thuần thục, cho nên bảo sao
nó nghe vậy.
Cho nên thí
dụ như bà điều khiển cho đến mức bà điều khiển “Cái hơi thở này ngưng!
Các hành ngưng!” thì nó cũng ngưng theo, nó ngưng theo thì tức là bà
điều khiển được cái tâm của bà rồi chớ gì! Cho nên bà chứng đạt được đạo quả A
La Hán.
Các thầy thấy,
cái điều kiện đó có phải là bà ngồi đó bà quán cái gì đâu, bà cứ theo dõi cái
tâm của bà, tức là phòng hộ sáu căn đó quý thầy.
Như hồi nãy
mà có vị Tỳ Kheo, vị Thánh Tăng mà phòng hộ sáu căn Đức Phật đưa ra đó, mà nói
phòng hộ thì quý thầy không thấy phải không? Nhưng bây giờ nêu ra cái bà này,
thì rõ ràng là bà điều khiển cái tâm của bà qua sự phòng hộ.
Bây giờ mình
đi ra đường mình thấy - con mắt mình nó nhìn cái đó nó thấy nó thích, mà nó
thích thì tức là mình sẽ làm sao, phải không quý thầy? Mình sẽ ngăn chặn nó
đi: “Không có được thích! Mày không có được thích! Thích cái này là
nguy hiểm, là hại, là khổ!” Cho nên nó lần lượt cái lần lượt nó thấm
nhuần nó bỏ đi.
Mà cái lậu
hoặc của mình càng ngày nó càng quét sạch mà mình có ngồi đó mình tu lậu hoặc
không, phải không? Mình tu phòng hộ sáu căn của mình. Tai nghe âm thanh gì đó
mà nó cứ dính, nó nhớ hoài đó, thì lúc bấy giờ mình cũng điều khiển nó “Đừng
có bị dính mắc nữa!”
Do đó là
mình đã thuần hóa được con voi tâm của mình để cho nó theo cái sự điều khiển của
mình mà nó không muốn gì hết, mà nó không muốn gì hết thì lậu hoặc nó sạch, mà
lậu hoặc nó sạch thì tâm nó thanh tịnh.
Tâm nó thanh
tịnh thì cái sự điều khiển mà do pháp hướng này đó, mình do cái pháp hướng này
nó thành ra cái hiệu quả, cho nên mình bảo: “Hơi thở ngưng! Các hành
ngưng!” - nó ngưng theo hết, vì vậy mà mình làm chủ được cái sự sống
chết của mình.
Đó, như vậy
là chúng ta đã thấy qua những kinh nghiệm của các bà, Thầy thấy nó dễ dàng quá,
nó đâu có khó khăn gì đâu!
Hồi nãy là
có một vị Thánh Tăng là người nam, họ cũng tu cái pháp phòng hộ sáu căn. Bà thì
không, đây không có nói cái pháp phòng hộ sáu căn, mà chúng ta thấy rõ ràng là
phòng hộ sáu căn. Có phải không?
Nếu mà cái
người mà không hiểu đọc cái này không biết là tu cái pháp gì hết. Mà Thầy là
người có kinh nghiệm cho nên Thầy đọc qua đây Thầy biết bà này là tu phòng hộ
sáu căn, cũng giống như ông kia phòng hộ sáu căn, tức là điều khiển con voi tâm
của mình chớ không gì hết, huấn luyện con voi tâm mình chứ (không) gì hết, đó
cuối cùng thì người ta vẫn thành chứng quả A La Hán.
(01:59:25) Bà
có làm bài kệ nói lên kinh nghiệm tu tập của mình.
Đây cái bài
kệ của bà cũng hơi dài đây:
Ra khỏi
ngôi tịnh xá,
Để nghỉ
trưa ban ngày,
Trên đỉnh
núi Linh Thứu,
Ta thấy
một con voi,
Dầm nước
xong đi lên,
Trên bờ
một con sông.
Một
người cầm cái móc,
Yêu cầu
nó đưa chân,
Con
voi duỗi chân ra,
Và người
nài lên voi.
Thấy kẻ
chưa nhiếp phục,
Đi đến
được nhiếp phục,
Ta thấy
nó vâng chịu,
Theo
quyền lực của người.
Như vậy
ta định tâm,
Đi vào
trong rừng ấy.
Nghĩa là bây
giờ đó, bà đi vào trong cái rừng yên tịnh, vắng vắt, thanh vắng để mà điều khiển
làm chủ cái tâm của mình đây:
Ta làm
chủ được tâm,
Sai bảo
nó vâng theo,
Sống
chết ta tự tại,
Chấm dứt
được luân hồi.
Đó thấy
không? Người ta giải thoát, mà bà nói rất rõ, không có nói là chứng Tam Minh gì
hết. Hồi nãy ông kia thì chứng Tam Minh, phải không? Thì nó cũng là làm chủ được
sanh tử luân hồi chớ gì!
Còn bà đây
nói rất rõ: “Sống chết ta tự tại” - nghĩa là bà muốn sống, muốn
chết hồi nào cũng được rồi, và: “Chấm dứt được luân hồi” - tức
là Tam Minh, tức là Lậu Tận Minh rồi chớ gì? Cho nên chấm dứt được luân hồi.
Đó, thấy cái
bài kệ của Ngài. Ngài - Bà chỉ thấy có cái con voi và cái thằng nài thôi mà
Ngài thức tỉnh được, Ngài về Ngài tu cái phòng hộ sáu căn chớ không có gì hết,
đó mà vậy mà người ta chứng đạo.
Còn quý thầy
tu sao đây? Mình phải lấy những kinh nghiệm đó.
Cho nên từ
cái bài kia nói rõ cái pháp ra là Phật trao cho ông ta cái pháp để mà ông ta tu
là phòng hộ sáu căn, nhưng bà này thì ông Phật không có trao. Bà trèo núi bà
chơi thôi, bà thấy người ta điều khiển con voi thì bà về bà điều khiển tâm bà.
Nhưng không ngờ bà lại tu tập cái pháp hộ trì các căn, nó nói cũng y như vậy
thôi chớ không khác gì hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét