132- TÂM KHÔNG PHÓNG DẬT ĐÓ LÀ ĐỊNH
(27:30) Theo
Thầy thiết nghĩ không tu thì thôi, đã tu thì phải ráng tới nơi, tới chốn. Thầy
hứa với các con, một khi mà các con tu đúng rồi, thì Thầy sẽ dẫn dắt các con đi
tới nơi, tới chốn. Nghĩa là phải nhập Tứ Thiền, Tam Minh hẳn hòi đàng hoàng. Tại
sao Thầy dám nói những cái điều này?
Thầy có nhập
được, Thầy có làm được không? Mà các con có thấy Thầy nhập đâu. Thường dường
như là hầu hết người ta nói Thầy không có ngồi thiền nhập định gì được hết! Người
ta hay nói như vậy, nhưng mà các con biết nếu mà Thầy không có ngồi thiền, nhập
định mà không có đạt được đó, thì cái đầu của Thầy không bao giờ thấy được cái
sai của thiên hạ như vậy được. Các con thấy, Thầy đã thấy không có cái gì mà
bây giờ, mà Thầy viết ra mà các con cho rằng Thầy nói sai.
Nghĩa là từ
lâu tới giờ người ta không thấy được mà Thầy hôm nay thấy được không phải là
cái người tu như thế nào sao? Không chứng minh được cho cái trí tuệ của Thầy
sao? Các con hiểu điều đó.
Cho nên vì vậy
nếu mà Thầy không thực hiện được cái trí tuệ vô hạn thì không thể thấy được cái
vô hạn đó. Thầy nói cái nào, hiện bây giờ các con cứ đọc sách của Thầy bây giờ
đó bằng giấy trắng, mực đen. Mà Thầy nói cái nào thì các con cứ suy ngẫm, có
đúng hay không?
Bởi vì đây
là một cái cụ thể mà, đây là con đường của Phật mà, Phật đã nói như vậy mà. Những
cái danh từ đó người ta không hiểu.
(28:51) Cho
nên Thầy gồm chung lại đạo Phật không có cái pháp môn nào mà tu mà gọi là Thiền
định cả. Đặt những cái tên nó ra, tâm không phóng dật nghĩa là hằng ngày mình
ngồi đây, mình giữ cái tâm mình đừng có cho nó phóng dật. Nó phóng dật nó theo
cảnh này, nó theo pháp kia, nó theo tiếng nói nọ, nó nghe âm thanh này, nó nghe
âm thanh kia. Mà cái tâm mà nó không phóng thì nó là định, mà nó định rồi thì tất
cả các định khác nó rất dễ dàng. Tam Minh nó cũng không có khó khăn gì hết!
Cho nên đức
Phật nói khi mà tâm ly dục ly ác pháp rồi thì nhập từ Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ
Thiền cho đến Tam Minh nó không có khó khăn, nó không có mệt nhọc.
Nhưng mà cái
giai đoạn của Sơ Thiền này nó cả một cái đời sống của một con người, nó không
thường, nó là cái nền tảng đạo đức của đạo Phật. Cái đạo đức thật tuyệt vời,
nhưng thật khó chứ không phải dễ!
Các con biết
rõ ràng mà. Không làm khổ mình, khổ người. Người ta làm khổ mình mặc tình người
ta làm, nhưng mà nhất định là mình không để cho người ta làm khổ mình được. Người
ta nói gì mặc người ta, nhất định là không khổ. Một cái quyết định!
Bởi vậy Thầy
mơi nhắc các con "Cưỡi cá kình vượt sóng to, không làm thê thiếp
cho thiên hạ". Không cúi đầu làm nô lệ cho người khác, như vậy là xứng
đáng là con cháu của Trưng Vương, Triệu Ẩu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét