130- TÂM ĐỊNH TRÊN THÂN
(9:50) Tu
sinh 2: Khi tâm thanh thản nó an trú vào cái hơi thở thì cái hơi thở
nó tự nhiên hay nó an trú như thế nào?
Trưởng
lão: Lẽ đương
nhiên, mà đức Phật đã nói: “Tâm định trên thân”, khi mà tâm thanh
thản, an lạc, vô sự thì tâm sẽ định trên hơi thở. Nghĩa là dù muốn dù không nó
cũng định trên hơi thở, mà nó định rất tự nhiên chứ không phải là vì mình nhiếp
phục trên hơi thở. Nhiếp phục trên hơi thở là mình có sự bắt buộc của nó, cái sự
chế ngự của nó, bắt buộc nó phải nhiếp phục thì nó khác. Còn cái này khi mà cái
tâm chúng ta thanh thản, an lạc, vô sự thì cái tâm của chúng ta không phải ngồi
đó cái trạng thái nó không biết gì hết đâu, mà nó biết hơi thở đang thở ra, thở
vô. Đó thì gọi là tâm thanh thản, an lạc, vô sự.
Cho nên tâm
thanh thản, an lạc, vô sự tức là tâm ở trên cái hơi thở tự nhiên của nó mà
không phải nhiếp phục tâm chúng ta vào hơi thở, mà tự nó nó định trên hơi thở gọi
là tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Cho nên vì vậy mà nhiều khi tâm của con thấy
thanh thản, an lạc, vô sự mà nó không biết hơi thở, nó không định hơi thở khi
mà con ngồi; khi con ngồi vầy mà con thấy tâm mình thanh thản, an lạc, vô sự mà
nó không biết gì hết, thì coi chừng một chút xíu nó bị vô ký. Cho nên nó phải
biết hơi thở, vì vậy mà nó định trên thân của con, cho nên đức Phật nói: “Tâm
định trên thân” rồi sau đó “Thân định trên tâm”, các con
hiểu chỗ đó. Mà tâm không định trên thân thì sẽ không bao giờ có thanh thản, an
lạc, vô sự an trú vào, nghĩa là nó không định trên hơi thở thì không được.
(11:22) Cho
nên chúng ta ngồi chơi nhưng mà lúc nào chúng ta cũng thấy, chúng ta không nhiếp
phục trong cái hơi thở nhưng mà tâm chúng ta thanh thản là tự động nó đã định
trên cái hơi thở của nó; còn nếu mà chúng ta đi mà tâm chúng ta thanh thản, thì
chúng ta sẽ thấy cái tâm nó định trên hơi thở hoặc là định dưới bước đi. Nếu mà
đi nó cứ biết hơi thở, mà nó thanh thản, an ổn mà nó cứ biết hơi thở. Đó là tâm
nó định trên hơi thở. Còn nó đi mà nó biết nó đi mà nó không thấy hơi thở, nó chỉ
nhẹ nhàng nó biết nó đi lúc bây giờ thì nó thanh thản. Còn nếu mà nó đi mà nó
không biết nó đi thì nó sẽ thanh thản với một cái phàm phu của nó, một chút xíu
nó có niệm khác xen vô liền. Nó không định được ở trên cái hơi thở, nó không định
trên được bước đi thì nó sẽ có niệm. Bây giờ nó thanh thản chỉ trong vòng một
phút, một giây nào đó rồi nó sẽ có niệm.
Thầy đảm bảo
với các con cái tâm mà nó không bám được một cái điểm nào ở trên thân của chúng
ta thì nó sẽ có niệm xen vào. Nó không niệm hôn trầm thì cũng niệm lười biếng,
không niệm vọng tưởng thì nó cũng có cái niệm khác ở trên đó, không có bao giờ
mà không niệm. Nó chỉ có ở trên cái hơi thở và ở trên cái bước đi của các con
thì nó mới không niệm mà thôi. Đó thì các con lưu ý cái chỗ này thì các con thấy
cái sự tu của Phật nó quan trọng.
(12:28) Cho
nên đức Phật có nói cái tâm mình ở không đâu, đức Phật nói: “Tâm định
trên thân”, mà cái thân của chúng ta nó bất động thì nó định cái gì? Nó định
trong “Cái Không” sao? Cho nên cái thân của chúng ta là cái thân nó còn động,
cho nên nó động là nó đi kinh hành, nó động là nó đang đi, nó động là nó đang
làm và nó động là nó đang thở, thì rõ ràng là nó phải định ở trên cái động của
nó chứ nó không có định trên cái mà bất động được. Cái tâm nó phải định trên cái
động, mà cái thân thì nó phải định trên cái bất động nó mới được.
Tại sao cái
tâm nó bất động nó không có khởi niệm, nó an trú ở trên cái thân hành của nó?
Bây giờ cái thân nó phải định lại trên cái bất động của cái tâm. Các con hiểu
không? Cho nên cái thân nó định lại trên cái bất động của nó thì cái thân nó sẽ
không thở. Bởi vì nó muốn định thì nó phải làm y như cái tâm của nó, còn bây giờ
cái thân mà nó muốn, cái tâm nó muốn không động ra ngoài được thì nó phải làm
cho ở trong cái động của cái thân. Các con hiểu không? Nó định trên cái hành động
của cái thân nó mới không động ra ngoài, thì khi đó nó mới gọi “Tâm định
trên thân”, rồi “Thân định trên tâm”, thì đây là hai cái nó mới
ra cái sức định của chúng ta thân tâm đều định. Cho nên cuối cùng là chúng ta mới
nhập định Tứ Thiền, còn nếu mà không được vậy thì nó không nhập.
Nó rõ ràng,
những cái điều mà đức Phật đã xác định cho chúng ta thấy con đường tu của chúng
ta rất rõ ràng. Trước tiên thì thân; tâm phải định trên thân, nghĩa là “tôi
nhiếp trong hơi thở, tôi nương hơi thở, tôi an trú trong hơi thở bằng cách này
bằng cách khác thì đó là cách thức tôi dẫn tâm tôi định. Cho nên tâm ly dục, ly
ác pháp thì tâm sẽ định trên thân. Còn bây giờ tôi nhiếp phục nó để cho nó định
thì không khéo cái sự nhiếp phục của tôi nó chỉ có cái thời gian; rồi dẫn nó
qua một cái đề mục khác cho nó an ổn. Còn nếu mà tôi cứ nhắm vào một cái đề mục
mà tôi dẫn cho nó nhiếp phục nó thì nó sẽ an ổn bằng loại tưởng, và vì vậy mà
cái ý thức tôi nó bị chìm, cho nên tôi sẽ nhập vào các Định tưởng, nó sẽ sai”.
(14:24) Cho
nên trong đề mục của Định Niệm Hơi Thở nó không bắt buộc chúng ta phải tu cái đề
mục nào mà cho lâu hết, nghĩa là chúng ta tu đạt kết quả rồi thì chúng ta chuyển
qua cái đề mục khác để tâm nó không còn cái chỗ bám của nó ở một chỗ. Nó dời,
nó di chuyển, nó làm cho cái tâm nó xả. Cho nên cái người nào mà dạy cứ một điểm
mà bám chặt cái tâm là cái người đó sai không có đúng pháp Phật. Thì các con hiểu
được như vậy thì các con sẽ tu đúng theo pháp của Phật thì các con sẽ thấy giải
thoát. Bởi vì nó ly dục, ly ác pháp thì nó giải thoát mà.
Nó không làm
chướng ngại ở trên thân tâm của mình được. Mà thậm chí như Thầy nói: cái chướng
ngại của tâm mình thì nó vô hình, nó phiền não nó vô hình, nhưng mà cái chướng
ngại của thân thì chúng ta thấy rõ, là vì ác pháp trên thân chúng ta thấy rõ:
là cái thân đau nhức chỗ này chỗ kia thấy rõ. Thế mà pháp Phật đẩy lui được, Thầy
thấy tuyệt vời! Mà nó đẩy lui được cái cảm thọ đó thì nó phải đẩy lui được cái
tâm phiền não đó. Thì cái pháp nó hay như vậy, nhưng mà chúng ta tu không đúng,
tu không kỹ, làm không đúng thì chúng ta sẽ không đạt được kết quả.
(15:25) Cho
nên đối với con, ví dụ như con bệnh đau con đừng có sợ hãi, mà con chỉ ôm chặt
pháp con tu, nhất là cái pháp Thân Hành Niệm mà đức Phật đã nói: nó cán nát những
cái đau, mà đau như đau điếng nó cũng cán nát nữa. Chúng ta đừng sợ, chúng ta
tu tập kỹ, tại con tu tập không kỹ, cho nên vì vậy mà con không cán được. Cũng
như mình tu tập kỹ là như cái bánh xe, mọi vật cản đường nó là nó cán cái vật
đó đi qua, mà nó không bị cái vật đó làm cho chướng ngại nó. Còn nếu mà chúng
ta tu không kỹ thì khi mà bị vật cản đường thì cái bánh xe của chúng ta nó sẽ đứng
lại, bị cản nó đi không được nó đứng lại; còn cái này chúng ta cán qua liền,
nghĩa là chúng ta tu kỹ là chúng ta cán qua liền. Mà cái kỹ mà Thầy nói đó là:
gom sáu căn trong thân hành của chúng ta là kỹ, mà chúng ta gom một căn là
không kỹ. Thường thường là chúng ta gom có một căn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét