129- LÀM CHỦ ĐƯỢC TÂM LÀ LÀM CHỦ ĐƯỢC THÂN
(18:45) Bây
giờ cái thân của Thầy nè, bay giờ nó bệnh nè, là nhân quả chứ đâu phải là ngoài
nhân quả mà có được cái bệnh này? Mà Thầy đã làm chủ được cái nhân quả nhỏ nhặt
kia, mà Thầy đã làm chủ được cái tâm Thầy rồi, thì cái bệnh đau này Thầy làm chủ
được không?
Thầy đã làm
chủ được cái nhân quả kia rồi, bây giờ người ta chửi Thầy, Thầy không giận nè,
phải không? Tức là Thầy làm chủ được nhân quả đó. Bây giờ tới cái thân Thầy đau
nè, Thầy làm chủ được không? Chắc chắn Thầy làm chủ được cái tâm không sân nè,
thì Thầy làm chủ được cái bệnh của Thầy, phải không?
Nhân quả chứ,
ngoài nhân quả làm sao có cái chỗ này! Bởi vì thân Thầy là thân nhân quả cho
nên nó phải có sanh có diệt chớ! Vì vậy mà nó phải có cái chết. Mà bây giờ Thầy
làm chủ từng cái tâm của Thầy, Thầy làm chủ không sân nè, không tham nè, Thầy
làm chủ được nó, nó mới không sân, không tham chớ. Còn nếu không làm chủ thì nó
vẫn tham, sân, si như người ta chớ, đâu có làm sao khác được!
Cho nên khi
mà Thầy làm chủ thì nó không sân rồi. Bây giờ, Thầy làm chủ không sân, thì tức
là Thầy sẽ làm chủ không tham đó. Đó, Thầy sẽ làm chủ không bệnh đó. Bây giờ
cái đầu Thầy nhức nè, Thầy nói "Cái thọ này vô thường, rời khỏi
cái thân Thầy đi! Không có được đau nữa!", tự nó đi. Có phải cần uống
thuốc không các con? Đâu có cần gì.
Cho nên Thầy
sống, nay là Thầy bảy mươi mấy tuổi rồi mà Thầy vẫn bình thường, không có đau bệnh,
không có gì hết. Tại vì nó có đau, Thầy đuổi nó đi, thành ra cái thân của Thầy
đâu…
(20:25) Bây
giờ, tới giờ Thầy chết, Thầy bảo "Hơi thở ngừng đi! Chết đi cho rồi,
cái thân này sống chi cho già yếu, cực khổ vậy?" thì bắt đầu nó
ngưng hơi thở, Thầy chết. Thì tại vì Thầy làm chủ được nhân quả mà.
Cho nên Đức
Phật nói: "Thiên thượng thiên hạ - Duy ngã độc tôn - Nhất thiết thế
gian - Sanh lão bệnh tử" : Trên trời dưới trời, ta là người duy
nhất vượt qua sinh già bệnh chết! Tức là làm chủ được sanh, già, bệnh, chết.
Vậy thì người
tu theo đạo Phật, vốn mục đích của chúng ta làm chủ được bốn cái khổ: sanh,
già, bệnh, chết. Vậy thì nãy giờ Thầy nói cái chuyện mà chúng ta tu có phải ngồi
thiền để làm chủ cái này không? Phải không?
Thầy chỉ dạy
cho quý Phật tử là ngăn ác, diệt ác để rồi người ta chửi mình, mình không giận
nè, thấy cái vật đó đẹp mà không ham nè, thì như vậy là Thầy đã làm chủ được
cái tâm tham, sân, si tức là làm chủ được nhân quả. Có phải không?
Bây giờ làm
chủ được nhân quả cho cuộc sống của mình rồi, của tâm mình rồi. Bây giờ làm chủ
nhân quả cái thân nè, phải không? Bây giờ cái thân đau nè, nhức cái đầu nè, đau
cái chân nè, đau cái bụng nè, phải không? Đã làm chủ được cái tâm rồi.
Còn bây giờ
quý vị chưa làm chủ cái (tâm), quý vị làm chủ cái thân được không? Chác chắn
không được! Quý vị bây giờ, quý vị nhắc cái đầu: đừng có nhức đầu một ngàn lần,
nó cũng nhức nữa.
Còn bây giờ
Thầy làm chủ được cái tâm Thầy rồi, người ta chửi Thầy không giận nè, người ta
đem tiền bạc cho Thầy, Thầy không ham nè. Cái gì Thầy cũng không ham. Đem tiền
cất chùa to cho Thầy, Thầy cũng không nhận nè. Cái gì Thầy cũng không ham hết
à. Cho nên cái tâm của Thầy, cái tham, sân, si, nó hết rồi. Cho nên bây giờ Thầy
làm chủ được cái bệnh. Tại vì cái tâm nó, Thầy làm chủ được rồi, phải không?
Bây giờ Thầy
mới làm chủ được cái bệnh. Mà làm chủ được cái bệnh thì Thầy làm chủ được cái
chết của Thầy chớ gì? Mà làm chủ được cái chết thì Thầy phải chấm dứt luân hồi
của Thầy chớ. Phải không?
Cho nên vì vậy
khi mà chúng ta đã tịnh được hơi thở rồi nhập được Tứ Thiền chứ gì? Cho nên Tứ
Thiền thì chúng ta phải thực hiện Tam Minh chứ gì? Mà Tam Minh, Lậu Tận Minh
thì cái lậu hoặc cuối cùng để đi tái sanh là nó ở trong Lậu Tận Minh.
Cho nên Thầy
quét sạch cái lậu hoặc này thì do đó Thầy làm chủ được sự tái sanh luân hồi, chấm
dứt luân hồi. Nó không còn cái nghiệp, cái nghiệp để đi tái sanh nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét