128-TU TẬP LÀM CHỦ TÂM TRƯỚC, RỒI LÀM CHỦ THÂN SAU
(18:12) Chứ
sự thật ra thì chúng ta tìm lấy cái lối giải thoát cho chính bản tâm của mình,
và từng cái chỗ giải quyết được cái tâm mình giải thoát rồi thì chúng ta mới giải
thoát được cái thân. Bởi vì cái tâm mà không giải thoát được thì cái thân không
giải thoát được.
Chúng ta
mang cái thân, tâm của chúng ta đi vào trong cái nghiệp nhân quả này, hay hoặc
nói một cách khác là từ ở trong nhân quả mà chúng ta sanh ra, thì mang cái thân
nghiệp của nhân quả, thân tâm nghiệp của nhân quả. Do đó thì cái hướng, cái con
đường của Đạo Phật thì nhắm để giải quyết cái tâm của chúng ta trước, rồi sau
đó mới giải quyết được cái thân của chúng ta, tức là giải quyết được cái tâm
nhân quả trước, rồi sau đó mới giải quyết được cái thân nhân quả của chúng ta
sau thì chúng ta mới đi vào, chứ còn một lượt mà chúng ta giải quyết cả thân,
và tâm thì chúng ta giải quyết một lượt không nổi.
Vì cái tâm của
chúng ta nó có cái thọ của cái tâm, như bây giờ chúng ta buồn rầu, sợ hãi, lo lắng
thì đó là cái thọ của cái tâm, vì vậy cho nên ở đây chúng ta muốn làm chủ được
cái thọ của cái tâm thì chúng ta phải tu tập, phải không còn tham, sân, si phiền
não, nó làm cho chúng ta không còn đau khổ, thì đây là phần đau khổ của cái
tâm, mà Phật gọi là “ưu”. Ưu là phần đau khổ của cái tâm. Còn Phật gọi là cái
“não” là phần đau khổ của cái thân. Cái “não” là phần đau khổ của cái thân, cho
nên gọi là ưu, não. “Não” là cái chân nó nhức, cái đầu nó nhức, cái bụng nó nhức,
cái tay nó đau, đó là não, nó làm cho cái thân của chúng ta đau khổ.
Còn cái tâm
của chúng ta giận hờn, phiền não, lo lắng sợ hãi thì đó là đau khổ của cái tâm.
Cho nên muốn tu tập để mà giải quyết, giải thoát được cái tâm thì đó là cái bước
đầu, bước đầu tiên của Đạo Phật, sau đó, mới giải quyết được cái đau khổ của
cái thân, chứ còn không thể nào mà chúng ta giải quyết cả hai cái thân và tâm một
lượt để cho hết cái thọ của thân tâm được một lượt.
(20:09) Đó
thì, hôm nay chúng ta biết được như vậy thì chúng ta biết rằng con đường mà chúng
ta đang tu đây là mục đích chúng ta giải quyết cái khổ, cái đau khổ của cái
tâm, làm sao cho tâm hết phiền não đau khổ. Do đó hàng ngày chúng ta mới nhắc: “Tâm
như cục đất, đừng có phiền não, đừng có tham, sân, si, đừng có thương tiếc, đừng
có hận thù, tất cả những cái đó là những cái đau khổ”. Thì nhớ mà nhắc như
vậy, hằng ngày tu tập như vậy: “Quán ly tham tôi biết tôi hít vô, quán
ly tham tôi biết tôi thở ra”, hoặc là chúng ta nhắc: “Quán ly tham
tôi biết tôi đi kinh hành, quán ly tham tôi biết tôi đi kinh hành” thì
như vậy là mình nhắc mình đang đi kinh hành. Hay hoặc là “Quán ly tham
tôi biết tôi đang quét sân, quán ly tham tôi biết tôi đang quét sân”. Thì
đó, mình nhắc mình đang quét sân để cho mình tỉnh thức ở trong hành động quét
sân, mà mình xả cái tâm tham của mình ra, đó là cách thức tu như vậy. Cho nên
chúng ta làm hằng ngày trong hành động không có nghĩa là làm cho chúng ta biết
tất cả cái hành động, tỉnh thức ở trong hành động. Mà luôn để giữ cái trạng
thái yên lặng, cái trạng thái tĩnh lặng ở trong cái hành động đó, thì tỉnh thức
ở trong hành động đó, như vậy nó cũng chưa phải là cái pháp của Phật để xả tâm.
Bởi vì Phật
dạy Thân Hành Niệm, chúng ta tu tập ở trong các hành động của thân để mà xả cái
tâm, lấy cái hành động của thân để mà xả cái tâm, cho nên luôn luôn nương theo
cái hành động của cái thân làm cho tâm nó tỉnh thức để mà nói nhắc nó xả. Nhớ
như vậy thì chúng ta sẽ tu tập hàng ngày, hằng giờ, chúng ta lúc nào, nhớ được
một chút tỉnh thức là chúng ta đã hướng tâm xả, nhớ một chút tỉnh thức là chúng
ta xả. Hàng ngày chúng ta nhắc như vậy thì tâm chúng ta sẽ không còn tham - sân
- si nữa, nó sẽ được giải thoát hoàn toàn.
Và từ đó tâm
nó được yên ổn, nó giải thoát rồi thì nó thanh tịnh, nó không còn giận hờn, phiền
não, nó không còn tham muốn. Thì bắt đầu các con sẽ dùng cái pháp hướng để mà
nhắc nó, để mà tịnh chỉ các cái khổ đau của cái thân của các con, tức là cái ưu
não của cái thân. Thì bây giờ cái thân đau thì mình nhắc làm cho cái thân nó
không còn đau đớn nữa, tức là tu tập những loại thiền định làm chủ thân, có như
vậy thôi chứ không có gì hết.
(22:13) Thì
các con thấy trong bước đường tu tập nó rõ ràng như vậy đó, cách thức tu tập nó
cũng pháp môn nó cụ thể như vậy chứ nó không phải là nó, coi như nó rất trực tiếp,
nó không phải chúng ta tu tập một cách gián tiếp theo con đường thiền của Đại
Thừa và Đông Độ. Bởi vì chúng ta ngồi giữ cái tâm không vọng tưởng im lặng như
vầy, mà chúng ta mong chờ cho sau này nó sẽ không còn tham, sân, si phiền não
và nó sẽ làm chủ được cái sự sống chết của chúng ta không còn đau nhức nữa thì
cái chuyện đó là cái chuyện coi như là không có trực tiếp vào cái đối tượng đau
khổ mà để tu cho nó hết, thì biết chừng nào mà chúng ta sẽ hết. Mà chắc chắn rằng
vì cái thời gian đã chứng minh cho chúng ta biết rằng từ các bậc Tôn túc của
chúng ta cho đến giờ thì người ta cũng thực hiện những cái con đường thiền này
rất lâu đời, mà người ta cũng không tìm thấy được cái sự giải thoát.
Mà cũng
chính Đức Phật đã thuật lại, trong các quá trình tu tập của Đức Phật thì Đức Phật
cũng thực hiện những cái pháp thiền ức chế này, Đức Phật cũng không tìm thấy
cái sự giải thoát ở trong đó nữa cho nên cuối cùng Đức Phật trở về với cái sự
tư duy của mình để đi vào cái lộ trình Xả Tâm này mà Đức Phật đã được giải
thoát.
Thì hôm nay
chúng ta là những con người cũng gần giống như trong thời Đức Phật, có pháp của
Phật mà không được triển khai, lại đi tu vào những cái pháp của ngoại đạo để rồi
bắt đầu chúng ta bây giờ mới trở về với cái pháp của Phật. Tuy nó có muộn màng
nhưng nó còn có đủ duyên là chúng ta trở về được cái chánh pháp của Phật để mà
xả tâm. Vậy thì còn có cái sự cố gắng của chúng ta thôi, mau hay là lâu là do sự
tu tập, do cái hoàn cảnh thuận tiện, không thuận tiện của mình thôi.
Nếu mà hoàn
cảnh nghịch thì mình tu nhanh hơn, mình xả tâm mau hơn, hoàn cảnh thuận mình cứ
ngồi lim dim ở trong thất thì mình tu lâu hơn, có vậy thôi chứ không có gì hết.
Cái hoàn cảnh nghịch chuyện này đến chuyện kia nọ mà tâm mình luôn lúc nào cũng
nỗ lực mình thực hiện xả cho nó đừng có đau khổ, đừng có phiền não, đừng có giận
hờn thì nó nhanh lắm. Còn nếu mà trong cái hoàn cảnh thuận mình cứ ngồi mình tu
lim dim lim dim mà mình không có cái đối tượng, mình biết cái tâm mình xả hay
không? Mình đem hết cả hàng ngày, hàng giờ mình dùng cái pháp hướng mình xả.
Nhưng cuối cùng mình chưa chắc đã là mình xả sạch.
Đó, thì hôm
nay nhớ như vậy, thì những cái gì mà nãy giờ Thầy nói con hãy khắc ghi, và cũng
là nhắc nhở chung cho các con.Vậy thì bây giờ coi như là đã nhớ kỹ cái pháp
hành rồi, thì cố gắng mà thực hiện.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét