947-BỐN LỰC VÔ LẬU
(25:21) Còn
người tu mà tâm vô lậu, nó sẽ có cái lực vô lậu của nó. Bởi vì tâm mình nó
thanh thản, an lạc, vô sự thì ngầm trong đó nó phải có cái lực của tâm bất động
đó. Lực đó gồm có bốn cái lực mà đức Phật đã gọi là: "Tứ Thần Túc
Túc".
Tinh Tấn Như
Ý Túc là cái lực đầu tiên mà nó xuất hiện. Mình thấy bây giờ ngồi đây mà nó bất
động, nó thanh thản. Nó thấy, nó luôn luôn muốn ở trong đó chứ nó không có muốn
đi ra, nó không phóng dật, nó không muốn đi ra đâu, nó ở trong phòng này một
mình, mà luôn luôn nó ở trong trạng thái bất động, đó là Tinh Tấn Như Ý Túc.
Coi như siêng năng rồi đó, nó siêng năng trong pháp đó, nó không muốn lìa pháp
đó, là Tinh Tấn Như Ý Túc xuất hiện rồi.
Hễ Tinh Tấn
Như Ý Túc xuất hiện được thì Định Như Ý Túc nó xuất hiện. Cái định đó nó chỉ có
một, chứ không có hai. Nó có một tâm của mình thôi, Định Như Ý Túc. Mà Định Như
Ý Túc tức là Tứ Thần Túc. Có Định Như Ý Túc là con muốn nhập định nào là nó sẽ
nhập định ấy. Trong lúc đó có Định thì nó phải có Tuệ: "Tuệ Như Ý
Túc".
Tuệ Như Ý
Túc con thử con ngồi quay lưng ra đây, mà sau lưng đây thì con không có nhìn mắt
con đâu, mà con muốn biết người nào núp sau lưng con biết hết. Cái Tuệ không có
không gian ngăn cách nó, cho nên ngoài vách nó vẫn biết, nó ngồi ngó đây chứ mà
nó biết sau lưng là mấy người ngồi ở đây. Còn mấy con thì không biết được, tức
là mấy con chưa có Tuệ Như Ý Túc. Như ý mình muốn mà, mình muốn biết đằng sau
lưng này có ai đây là nó biết. Còn mấy con bây giờ chưa có Tuệ Như Ý Túc cho
nên không biết, phải đi ra ngoài vách này dòm thấy mới biết.
(27:08) Đó là lực của Tứ Thần Túc. Hễ
mà tâm mình bất động thì nó sẽ có, còn tâm mình chưa bất động thì nó sẽ không
có. Cho nên ráng tu mấy con, để không khéo cuộc đời mình sanh làm người, được
may mắn gặp chánh pháp mà mình không nỗ lực tu uổng lắm. Phật pháp đâu phải khó
đâu mấy con, không khó! Thầy nói, ai đi cũng được. Đi kinh hành thì ai đi cũng
được, đâu có gì đâu. Rồi kết hợp tất cả những hành động nó trở thành pháp Thân
Hành Niệm.
Bởi vì thân
hành là động tác của thân chúng ta, mà nó cấu kết từng hành động của nó, kết lại
nó thành một cỗ xe của thân hành. Cho nên bây giờ pháp đó nó cấu kết nó thành cỗ
xe cho xe nó chạy, nó chạy thì nó cán nát hết tất cả những chướng ngại. Chướng
ngại trong thân tâm của chúng ta là hôn trầm thùy miên, vọng tưởng, bệnh đau,
phải không? Bệnh đau là chướng ngại, ác pháp, phải không? Mà hôn trầm thùy miên
nó mờ mịt phải không? Nó lường biếng, đó là chướng ngại pháp. Vọng tưởng ngồi lại
nó không yên, nó cứ nghĩ cái này, nó lo cái kia, là chướng ngại pháp. Vì vậy mà
xe này sẽ cán nát cái tụi này hết, nó cán nát hết chướng ngại pháp, rồi nó để lại
tâm bất động. Mấy con bình thường tác ý sao thì trí tuệ của mấy con sáng suốt,
gọi là "Tuệ Như Ý Túc". Thành ra cách vách đây mà con muốn biết ở đằng
sau là biết à.
Bây giờ có sự
khó khăn quá, Công ty Xí nghiệp làm ăn gì đó thất bại. Các con ngay đó trong đầu
các con nghĩ phải chấn chỉnh lại công ty để làm ăn đi lên chứ không thể để thất
bại. Nó phát ra cái sáng kiến để con biết phải giải quyết. Nó sáng đến cái mức
độ nó biết công ty bây giờ phải đổi qua làm cái gì đây, chứ không đi cái nước
cũ này là sẽ sập. Nó biết liền con, bởi vì nó là Tuệ Như Ý Túc rồi. Cái đầu óc
sáng suốt rồi, nó biết đổi, nên chuyển công ty đi lên liền. Tất cả công nhân
viên hoàn toàn chuyển nghề qua làm cái việc này hết, không có đứa nào mà sa thải,
không có bỏ, không thất nghiệp. Nó sáng suốt lắm.
Còn bây giờ
mình còn mờ mịt, mình không biết đường mình chuyển nó đi nữa. Bây giờ như vậy,
mình đang làm sao? Nếu đang sản xuất xe hơi này, xe hơi bán không được? Bây giờ
không biết làm cái gì nữa đây? Còn cái này nó biết ngay liền phải chuyển từ
công nghệ xe hơi này chuyển qua một loại nào đó, nó bán ào ào lấy tiền vô. Công
nhân ở đó nó không bao giờ thất nghiệp. Còn bây giờ xe hơi ế bắt buộc nó phải
sa thải công nhân, rồi nhiều khi đóng cửa nữa kìa.
Đó! Sự tu tập
nó sáng suốt như vậy, nó giúp cho đời chúng ta nó đi lên chứ nó không có làm
cho đời chúng ta khổ, mà nó giúp cho xã hội chúng ta quân bình được kinh tế, nó
không bị thất bại. Nên giờ người mà tu được mà trí tuệ như vậy…, chứ đâu phải
tu rồi chúng ta cứ vô thất chúng ta ngồi đó, im lìm để mà ngồi đó hưởng an lạc
của tâm bất động. Đâu phải! Từ tâm bất động rồi chúng ta lao động tất cả mọi sự
việc nhưng chúng ta không dính mắt cái gì, chúng ta không tham đắm cái gì hết,
nhưng mà chúng ta đem lại cho đời sống xã hội bình an, không có người nào bị
nghèo đói. Như vậy chúng ta mới xứng đáng là con người chứ!
Cả một trí
tuệ đang ở trong đầu của chúng ta mà chúng ta không chịu triển khai thì làm sao
chúng ta có trí tuệ đó được. Ai cũng có cái đầu hết, mà cái đầu không chịu triển
khai thì cái trí tuệ làm sao có? Cũng như bây giờ sau lưng Thầy hiện giờ cách
vách, ở sau lưng ai ngồi mà Thầy biết, còn mấy con không biết được đâu. Mà mấy
con làm được cái chuyện đó nhưng tại mấy con không có chịu triển khai nó. Mà mọi
người ngồi trước mặt, người nào cũng làm được điều này thì xã hội sẽ đi lên, có
phải không mấy con? Xã hội mình sẽ tốt hơn.
Và đồng thời
nó tốt như vậy thì mấy con thấy sao? A nó tốt như vậy, cái trí tuệ nó đâu có
cho mấy con làm chuyện ác đâu, sống không làm khổ mình, khổ người. Xã hội chúng
ta sống bằng tình thương. Bởi vì nó mang đủ cái nghĩa đạo đức nhân bản của nó,
đạo đức gốc con người mà. Đem tình thương chan hòa với nhau, sống không làm khổ
mình, khổ người. Cái chỗ đó! Bởi vì nó là trí tuệ rồi, còn mình thiếu trí tuệ
cho nên mình hở ra một chút là làm khổ người ta, hoặc là làm khổ mình. Hở một
chút mình tức giận làm khổ mình rồi. Còn có Trí Tuệ nó không bao giờ để cho nó
khổ đâu! Nó biết cái đó là ác pháp cho nên nó thản nhiên. Các con thấy nó hay đến
mức độ như vậy. Bởi vậy mình phải triển khai trí tuệ của mình, chứ tại sao mình
để nó mù mờ như vậy? Trong khi các con bị một lớp che đậy mù mờ, đó là tâm
tham, sân, si của mấy con chứ gì. Mấy con vén cho sạch đi, nó thanh tịnh đi, nó
lộ ra chứ gì. Chứ có ai làm cái chuyện mù mờ mấy con. Bởi vì mấy con còn giận,
còn hờn, còn ham muốn cái này kia, đó là tham, sân, si của mấy con chứ gì, thì
nó đậy trí tuệ của mấy con, mấy con làm sao triển khai nó được.
(32:16) Cho
nên bây giờ mấy con nghe lời Thầy, mấy con tập tu, ôm pháp Thân Hành Niệm cán
nát ba cái tham, sân, si này hết. Hôn trầm thùy miên này dẹp sạch thì bắt đầu
nó lộ đầu nó ra. Chuyện đó đâu phải là chỉ mình tu lợi ích cho mình đâu mấy
con. Cũng như bây giờ Thầy tu xong rồi tại sao Thầy lại cất nhà, cất cửa, điều
này thế kia? Là Thầy muốn cho mọi người đều phải được như Thầy, nó không ích kỷ
mấy con! Chứ nó ích kỷ, nó vô trong cái hang nào đó nó ngồi chơi ít bữa nó tịch
nó không sướng sao? Còn bây giờ phí sức mấy con, bộ sướng lắm sao? Rồi ăn, rồi
nhai, rồi nuốt. Cái đồ ăn là đồ bất tịnh, chứ mấy con thấy nhai nuốt vô rồi nó
có ra gì đâu, có phải không? Nó đâu phải ham thích nữa đâu! Nhưng mà vì đời khổ
quá, nó không thể bỏ đời. Thầy không thể nào, khi tu rồi không thể nào bỏ thân
người mà đi. Thân người khổ lắm mấy con! Các con khổ! Hở chút mấy con khổ lắm!
Làm sao mà nỡ lòng nào bỏ mấy con. Hôm nay vì không bỏ mấy con mới gặp Thầy, chứ
cỡ Thầy bỏ, Thầy nhập diệt lâu rồi.
Thầy ở trên
Hòn Sơn, trong một cái hang Ma Thiên Lãnh ở trên Hòn Sơn, Thầy tu xong rồi thì
Thầy vào Niết Bàn Thầy nhập diệt, thì Thầy bây giờ đâu còn cực khổ nữa đâu.
Nhưng khi đó Thầy nhìn thấy chúng sanh khổ quá, không thể nào bỏ đi được! Chứ
tu rồi thì người ta đi tìm sự giải thoát, Thầy ở trong tâm bất động đó là chỗ
giải thoát rồi, nó đâu còn tái sanh luân hồi nữa được, nó đâu còn tương ưng
tham, sân, si nữa mà tái sanh. Thầy chỉ cần tịnh chỉ hơi thở là Thầy tắt thở liền
tức khắc, Thầy vào đó. Thầy làm chủ được hơi thở mình mà, thì Thầy vào đó chứ
Thầy ở đâu nữa? Thầy vĩnh viễn Thầy giải thoát! Còn bây giờ các con sao biết đường
đây? Cho nên không được!
Phật giáo
bây giờ dạy mấy con cầu cúng, cầu siêu, cầu an, nhưng cuối cùng được những gì
đây? Còn Thầy dạy mấy con tự mấy con làm thì mấy con sẽ làm chủ được thân tâm của
mình và đồng thời đủ trí tuệ thì mấy con sống đạo đức nhân bản - nhân quả. Bây
giờ Thầy triển khai đạo đức, Thầy cho mấy con học đạo đức sống không làm khổ
mình, khổ người, nhưng đầu óc của mấy con đầy tham, sân, si thì chỉ là lý thuyết
suông thôi mấy con, nó giảm thật nhưng mà nó cũng còn…. Thầy biết!
Nên mấy con
ráng dành một chút thời giờ. Cũng như mấy con cố gắng mấy con học, thì mấy con
mới có kiến thức. Từ cái kiến thức học ở lớp thấp mới đi dần lên kiến thức cao,
lên Đại học, mấy con mới thấy có sự hiểu biết, chứ mấy con không học thì mấy
con làm sao mấy con hiểu biết được. Sự tu tập nó cũng vậy, nó sẽ đưa mấy con đi
đến chỗ mà triển khai toàn bộ đầu óc thông minh của mấy con. Chỉ như vậy mới
đem lại hạnh phúc cho bản thân mấy con, và cho những người xung quanh mấy con,
không riêng những người thân của mấy con mà cả bao nhiêu người có duyên gặp mấy
con đều có sự lợi ích.
Mấy con còn
tuổi trẻ mà gặp được Phật pháp như vậy là phải ráng. Nam cũng vậy, nữ cũng vậy,
mấy con nỗ lực tu. Thầy sẵn sàng dạy mấy con! Thầy sẵn sàng cho thất, cho cơm mấy
con ăn, không bỏ đói mấy con, nhưng ăn một bữa thôi chứ không ăn được nhiều. Thầy
dạy mấy con tới nơi tới chốn






