944- TỪ TRƯỜNG BẤT ĐỘNG TƯƠNG ƯNG
(57:35) Phật
tử 3: Con xin hỏi Thầy thêm một câu, là Thầy nói là mình phải làm chủ được
cái bản thân, thân của mình và tâm của mình, và cộng thêm một cái tha lực, thì
con cũng hiểu được sơ sơ cái đó thôi, con không hiểu nhiều nhưng mà con lại thấy
có một cái tha lực nữa là ở ngoài đời hay gọi là nhân điện ấy Thầy, thì cái đó
nó là đúng hay sai?
Trưởng
lão: Sai con. Nhân
điện nó thuộc về tưởng con. Cũng cái lực đó mà lực của tưởng.
Còn cái lực
của một cái từ trường của bất động tâm, thí dụ như bây giờ con giữ được cái tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, thì cái lực mà bất động tâm của con đó, nó
tương ưng với cái lực bất động tâm. Thầy thì luôn luôn sống trong cái trạng
thái bất động tâm, thanh thản, an lạc, vô sự. Không có khởi niệm lo nghĩ buồn
phiền hay hoặc này kia, cho nên tâm Thầy bất động. Mà khi con giữ được cái tâm
bất động đó, thì con tương ưng lại với cái tâm bất động của Thầy, thì cái lực của
Thầy nó rất mạnh.
Bởi vì một
người tu giải thoát, nó có Tứ Thần Túc rồi, nó rất mạnh. Con thì nó có cái trạng
thái bất động, thanh thản, an lạc, có một chút xíu à. Nhưng mà lúc bấy giờ cái
thân con bị đau nhức hay hoặc tai nạn gì xảy ra, con không biết làm sao? Tâm
con bị rối loạn, con cố gắng con giữ gìn tâm bất động của con. Con gọi tên Thầy: "Thầy
ơi Thầy cứu con, con bây giờ gặp sự hoàn cảnh quá khó, hay hoặc là gặp cái bệnh
quá ngặt nghèo, con mong Thầy cứu con!" Nhưng mà con kêu gọi Thầy
cứu con, mà con không giữ được tâm bất động thì Thầy không làm sao cứu con. Khi
mà con giữ được tâm bất động ấy, thì con sẽ tương ưng - với cái lòng tha thiết
con gọi Thầy đó - nó tương ưng với cái tâm bất động của Thầy. Thì nó tương ưng
thì nó sẽ hút nhau. Nó hút nhau thì nhờ cái lực, nó nhờ cái lực bất động của Thầy,
nó làm cho giảm cái cơn đau của con, làm cho giảm cái hoàn cảnh khó khăn của
con, chừng đó mới được bình an con. Con hiểu không? Coi như là tha lực mà nó
không tha lực, mà chính con phải tự lực để tương ưng với cái lực của Thầy, cũng
như tương ưng với cái lực của chư Phật.
(59:40) Chư
Phật thì tâm bất động, thanh thản, an lạc, nó vô lậu. Mà con giữ chừng một phút
tâm bất động, thanh thản, an lạc, thì nó sẽ tương ưng. Mà cái sức một phút của
con thì cái lực nó yếu quá, nó không đủ sức để vượt qua cái khổ của con. Cho
nên khi tương ưng thì nó nhờ cái sức mà tương ưng đó, nó với cái lực mà bất động
tâm của Phật Thích Ca, của những người mà tu chứng rồi, của Thầy rồi, thì nó
thành một cái lực quá lớn. Cho nên nó làm cho cơn bệnh của con đang đau khổ tận
cùng đó, nó sẽ giảm đi liền ngay tức khắc. Tới đó thì con nghe nó cảm thấy mát
lạnh vô cùng. Khi mà nó tương ưng được, nó được tương ưng với cái lực khác rồi,
thì con sẽ thấy cảm giác mát lạnh, và cái tâm con rất là an ổn vô cùng. Thì đó
là tha lực, nhưng mà tha lực không phải tha lực mà là tự lực của con, nó tương
ưng được.
Nó tương ưng
cũng như là hai cái cực nam châm nó sẽ, cái nam châm nó sẽ có cái lực từ trường
của nó hút nhau. Cũng như sắt với một nam châm thì nó sẽ hút nhau. Nhưng mà khi
mà cái lực tương ưng nó mới hút, còn nó không tương ưng thì nó đẩy ra mấy con,
con hiểu không? Mà con phải tương ưng với tâm bất động thì nó sẽ hút với cái lực
của chư Phật, cái người giải thoát. Nó sẽ hút vào, thì nó sẽ trợ giúp con thoát
ra cái khổ đau của chính bản thân con hiện tại, con hiểu không?
Tha lực mà
không cầu, đó là tha lực. Nhưng mà con chỉ giữ tâm con bất động thôi, dù chết
nhất định là phải giữ tâm bất động thì mấy con sẽ được cái lực đó của chư Phật.
Không những riêng của Thầy mà của cả chư Phật, sẽ giúp mấy con thoát khổ. Cho
nên tha lực mà không có tha lực, mà bằng tự lực. Đó, con nhớ kỹ những cái điều
đó mấy con. Mà trong khi đó con quá yếu đuối, con quá yếu đuối, cho nên vì vậy
mà con không thể nào tự cứu mình được, cái lực của con bị ít quá. Cái lực bất động
tâm nó ít quá, cho nên con kêu gọi Thầy: "Thầy ơi cứu con!" hay
hoặc là: "Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, xin nhờ ngài cứu
con, con bây giờ gặp khổ quá!" Thì con giữ cái tâm bất động, thì
nó tương ưng với đức Phật Thích Ca liền con. Thì nó tương ưng thì nó có cái lực
mạnh, nó làm cho con giảm đi. Cho nên nó tha lực mà là tự lực. Con hiểu không?
Phật tử 3: Thưa Thầy có câu nói là: "Đối
trước cảnh động, thì tâm ta cứ động". Thì cái câu đó đúng không?
Trưởng
lão: À đối trước cảnh
động, thì tâm ta tĩnh, thì nó sẽ đối với cái động. Chứ còn đối trước cảnh động
mà tâm động là con bị ác pháp nó lôi. Động nó là ác pháp đó mấy con.
Phật tử 3: Theo ý của cái người mà nói cái câu
này là tâm ta cứ động theo cái động nhưng mà ta không có bị nhiễm thì không …
(01:02:02) Trưởng
lão: À không con, động là mới lâu. Thí dụ như bây giờ là ác pháp đi, nó động.
Mà con không nhiễm là khác nữa, nó nhiễm là khác nữa con. Còn nó động, thí dụ
như người ta la, con ngồi đây, con cũng nghe tiếng la, rồi con cũng ngồi không
yên đó thì nó bị động. Chứ con không nhiễm gì cái tiếng la đó, con không la hét
như họ nữa. Nhưng mà con ngồi, sao họ la quá, mình ngồi đây không yên? Thì đó
con bị tiếng động, rồi tâm con nó động theo, cho nên nó không có yên.
Còn bây giờ
con nghe cái tiếng động đó, hoặc là họ hát radio, tivi gì đó, mà con ngồi con
chỉ cần biết hơi thở con. Tiếng hát lớn bao nhiêu thây kệ, con chỉ chú ý đến,
thì đó là trong động mà tịnh. Thì con không bị tiếng động nó làm cho tâm con động.
Còn con bị
nhiễm là khi người ta la rồi, thì con lại la theo là bị nhiễm cái tiếng la đó.
Con thấy la sao mà thích quá, giống như họ thì đó là con bị nhiễm theo. Còn này
con không la, nhưng mà con ngồi nó không an con, nó lại động trong động, động
mà ở trong động. Còn động mà ở trong tĩnh, động mà trong tĩnh. Người ta động mà
con ở đây, con cứ nhiếp tâm. Cũng như cái thân con nó đau nhức đó là động.
Nhưng mà con nhiếp tâm trong hơi thở, con biết hơi thở, thì cái động của đau nhức
nó sẽ bị giảm đi, nó giảm đi. Nó làm cho cái tịnh nó sẽ chuyển cái động đó đi.
Cho nên lấy tịnh mà chuyển động, cũng như mà lấy cái thiện mà chuyển cái ác. Chứ
không thể mình trong động, mà mình bất động được. Không phải! Mình trong động
mà bất động đó là lấy cái tịnh, lấy cái tâm tịnh của mình, con. Chứ còn cái động
mà mình không nhiễm đó, thì sự thật ra nó động, thì tức là nó làm cho mình bị động
vì tiếng ồn quá. Cho nên bây giờ mình ngồi mình nhiếp tâm khó quá, đó là mình bị
động, nhưng mình chưa có nhiễm cái tiếng động đó, không bị nhiễm con, con hiểu
không?
Phật tử
4: (…) như các
con học A, B, C vậy đó.
(01:03:55) Trưởng
lão: Được rồi, để Thầy sẽ dạy từng cái chút con. Bây giờ con đọc lại cái cuốn ‘Những
chặng đường tu học cho người cư sĩ’ đó, là trong đó nó có dạy thọ Bát
Quan Trai. Trong khi đó đó thì con về, con tu bốn cái pháp. Một cái pháp, mà thứ
nhất là con tu về cái Định Niệm Hơi Thở: "Hít vô tôi biết tôi hít
vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Rồi con tu cái đề mục đó thôi. Để
cho mình tập nhiếp thôi. Từ tập một phút, rồi con xả nghỉ một phút. Rồi con tập
lại 1 phút đến ba mươi phút, rồi con nghỉ, đó là cái pháp về Định Niệm Hơi Thở.
Rồi con tập
đi kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác. Con đi con nhắc: "Tôi đi kinh
hành tôi biết tôi đi kinh hành". Con đếm một, hai, ba, bốn, cho đến
mười bước. Con đứng lại, con tác ý: "Tôi đi kinh hành tôi biết tôi
đi kinh hành, Chân mặt bước!" Thì chân mặt con bước, "Chân
trái bước!" Thì con bước. Một, hai, ba, bốn, tới mười. Con chú ý
cái bước chân con đi rồi con tác ý. Đó là Chánh Niệm Tỉnh Giác ở trên bước đi của
con. Tức là đi kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Rồi con tập
cái pháp Thân Hành Niệm thì con đứng thẳng rồi con dỡ chân lên. Rồi con tác
ý "Dở chân lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!" Rồi “Chân
trái bước!” Thì con cũng vậy. Con cũng nhắc nó: "Dở chân
lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!" Rồi: “Chân
mặt bước!” Rồi con cũng: "Dở chân lên! Đưa chân tới! Hạ
chân xuống! Hạ gót xuống!" Mỗi hành động của cái chân của con,
thì con đều là tác ý, con tập trước những cái hành động.
Rồi sau khi
con ngồi thì con nhắc: "Hai chân phải co xuống ngồi!" Rồi: "Chân
trái kéo lên chân phải!" Hay: "Chân phải kéo lên
chân trái!" Cái đó là ngồi kiết già. Rồi: "Tay mặt đặt
vào!" Rồi "Tay trái để lên tay mặt!" Rồi: "Lưng
thẳng!" Rồi con sửa lưng thẳng. Rồi: "Hít vô tôi biết
tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra." Rồi con hít vô, con thở
ra, thì như vậy là con sẽ thở năm hơi thở. Rồi con đứng dậy, thì con kéo chân,
rồi con cũng tác ý: "Chân trái bỏ ra, thẳng ra! Chân mặt buông ra,
thẳng ra!” Và “Hai chân co đứng lại!" Thì con đứng
lên. Rồi con mới tác ý, rồi con mới bước đi. Đó, lần lượt con tập cái pháp Thân
Hành Niệm con.
(1:05:52) Có
ở trong cái cuốn tập ‘Những chặng đường tu học của người cư sĩ’ thì
trong đó nó có cái pháp dạy về pháp Thân Hành Niệm, con tập cho nó quen với cái
pháp đó. Rồi tập cái pháp mà Định Vô Lậu, thì lúc bấy giờ đó con sẽ tư duy quán
xét. Quán về cái thân, các pháp vô thường, cái thân thì bất tịnh, miếng ăn thì
bất tịnh như thế nào trong đó nó cũng có dạy con về cách thức mà tu tập về cách
quán.
Rồi nó dạy
cách thức về cái Định Thư Giãn, tức là Định Sáng Suốt. Con ngồi lại thanh thản,
an lạc, vô sự. Mỗi cái thì nó, có cái niệm gì khởi ra trong đầu con thì con nhắc: "Tâm
phải thanh thản, an lạc, vô sự, đừng có nghĩ ngợi gì hết!" Thì nó
sẽ, tất cả các cái niệm nó đều lui ra hết. Hễ nó có khởi niệm nữa thì con tác
ý.
Con đọc lại
cái sách đó, con tập bốn cái pháp của thọ Bát Quan Trai đó cho nó căn bản con.
Rồi lần lượt xuống đây, có dịp con trở về đây Thầy sẽ kiểm tra lại kỹ lưỡng. Thầy
sẽ dạy cho con lần lượt, những cái pháp nào mà nó còn yếu, còn sai, không đúng
thì chỉnh lại con. Thầy dạy lần lần các con sẽ tu tập đúng không có sai đâu
con, không có sao đâu. Về tập đại đi, rồi cái gì, nó có cái gì đó rồi sau này
xuống cái bắt đầu Thầy sẽ kiểm tra lại. Nó sẽ đúng mấy con

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét