938- DÙNG Ý THỨC DẪN TÂM VƯỢT QUA BIỂN TƯỞNG DỤC
(40:08) Phật
tử Minh Điền: Kính bạch Thầy như tu Tứ Niệm Xứ, Thân - Thọ - Tâm - Pháp rồi
tâm nó dẫn qua định trên hơi thở. Rồi hơi thở ra vô nó ở yên lặng trên đó có phải
là ức chế tâm không Thầy?
Trưởng
lão: Như nếu mà mình
chỉ dẫn nhắc nó, rồi dẫn nó vào thì nó không bị ức chế. Mà mình không có nhắc
nó, mà luôn luôn cứ lo tập trung gom vào ở trong cái hơi thở của Thân Hành Nội
của thân mình. Mà mình lo luôn luôn lúc nào mình cũng quên cái ý thức mình nhắc
đi đó, thì đó là bị ức chế. Còn có cái ý thức, thường xuyên cứ mình dùng ý thức
để mình dẫn nó vào trong cái mục đích gì đó. Thì cái kết quả của nó dẫn đi đó
là cái chính của nó, nó không bị ức chế đâu.
Phật tử
Minh Điền: Mô Phật,
vậy là đúng phải không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng đó. Tức là
nhớ rằng cái pháp Như Lý Tác Ý của Phật luôn luôn lúc nào, cho đến khi cái pháp
Như Lý Tác Ý đó nó trở thành cái Trạch Pháp Giác Chi. Cái pháp Như Lý Tác Ý đó
nó trở thành cái Trạch Pháp Giác Chi. Từ cái Như Lý Tác Ý đó nó thuộc về ý thức
lực, đến khi mà nó trở thành Trạch Pháp Giác Chi nó là tâm thức lực. Cho nên
lúc bây giờ chúng ta sử dụng nó, thì cho nên từ đầu mà chúng ta vào tu cho đến
khi cuối cùng mà chúng ta nhập tới Bốn Thiền mà thực hiện Tam Minh. Đều hoàn
toàn, đều hoàn toàn do hai cái lực này.
Lực đầu tiên
là ý thức lực, cái lực kế cuối cùng là Trạch Pháp Giác Chi, đó là tâm thức lực
đó. Thì cái tâm thức lực này nó là Trạch Pháp Giác Chi nó sẽ giúp chúng ta nhập
các định và thực hiện Tam Minh. Cho nên luôn luôn lúc nào chúng ta đâu có lìa
nó đâu, phải ôm chặt nó mà đi hoài. Mà chúng ta bỏ cái phương pháp Như Lý Tác Ý
là chúng ta đã bỏ một cái phao. Mà đi trên biển mà bỏ phao thì kể như là chìm
thôi chứ không còn gì hết. Bởi vì cái biển này là cái biển tưởng. Con biết
không?
(41:53) Bắt
đầu từ cái đầu tiên chúng ta vào tu, nó là cái biển dục - Cái tâm dục của lòng
ham muốn của con người là cái biển dục. Sau khi mà chúng ta dùng cái ý thức mà
chúng ta vượt qua cái biển dục đó thì nó rớt vào cái biển tưởng dục, lọt vào
cái biển tưởng. Một lần nữa đi vượt qua cái biển thế tục, cái biển dục là biển
thế tục. Bây giờ nó được vượt qua cái biển này rồi thì nó lại rớt vào một cái
biển nó còn đen tối hơn nữa. Đó là cái biển tưởng. Nếu mà không có cái ý thức lực,
không có ý thức mà tác ý - cái phương pháp tác ý thì coi như là không có cái
phao.
Đầu tiên
mình nói: "Tâm như cục đất, ly tham, sân, si". "Tâm ly
dục ly ác pháp nhập Sơ Thiền". Thì cái tác ý đây nè, đó là cái phao của
chúng ta ôm mà nhắc mình phải giữ gìn hoàn toàn. Khi đó mình mới lìa được cái
tâm dục của cái ý thức dục của mình. Bắt đầu bây giờ cái ý thức của mình bắt đầu
nó ngưng đi, cái ý thức nó ngưng đi. Thì bắt đầu nó hoàn toàn nó không có còn
mà tác ý, ý thức nữa. Thì nó rớt mình hoàn toàn ở trong cái tưởng, trạng thái
tưởng. Mà lúc bấy giờ nếu mà không có dùng cái tưởng thức lực của nó để mà tác
ý ra đó. Thì coi như là chúng ta bị chìm ở trong cái biển tưởng mất đi.
(43:06) Do
đó thì luôn luôn lúc nào cái ý thức của chúng ta khi mà nó còn mới tu, thì cái
ý thức rõ ràng là ý thức chúng ta dẫn. Nhưng mà khi mà chúng ta lọt vào một cái
trạng thái nào, an lạc nào đi nữa. Nó làm cho chúng ta thấy thân tâm chúng ta cứ
nhẹ nhàng, khinh an thì coi chừng chúng ta luôn luôn cũng nhớ tác ý.
Bởi vì đây
không phải là ý thức lực nữa, mà nó ở trong cái tưởng thức, để mà dùng cái lực
của tưởng để mà dẹp cái tưởng chứ không thể nào mà khác hơn được nữa. Sau khi
cái tưởng nó vượt qua được cái biển tưởng rồi, thì lúc bấy giờ đó cái tâm thức
lực chúng ta nó mới hiện ra. Cho nên chúng ta mới thực hiện Thiền Định, nhập
các định và thực hiện Tam Minh.
Chứ còn nếu
mà trong khi đó cái ý thức của chúng ta, con người đang sống bình thường như thế
này mà không có ý thức, thì chúng ta đâu có làm sao mà chúng ta dẫn cái tâm của
mình đi vào cái chỗ thanh tịnh của nó ly dục ly ác pháp được. Cho nên bình thường
bây giờ mình sống như thế này mình bảo: "Tâm như cục đất ly tham, sân,
si hết đi. Tham, sân, si, là đau khổ". Đó là mình tác ý
ra.
(44:04) Bây
giờ ở trong giấc mộng này mà thấy Cọp dí mình nè, nó bắt đầu mình nói: "Các
pháp thế gian á…". Mình cũng nghĩ ở trong giấc mộng thì nó cũng như
là mình sống như thế này thôi nhưng mà nó là giấc mộng rồi, ở trong cái thế giới
tưởng rồi. Thì lúc bấy giờ: “…Cọp nó là một cái loài động vật hung ác đối với
cái nhân quả. Nếu mà có nhân quả cọp ăn thì mặc tình cho nó ăn để mà mình trả
nhân quả, có gì mà phải sợ, mà phải chạy mà phải la”. Do đó bình tĩnh không
la gì hết cho nên tối ngủ không thấy ác mộng.
Còn trái lại
mình thấy cọp dí mình, mình hoảng hồn la quá chừng, giật mình lại thì cọp không
có, mà trái lại đó là cái hình ảnh ảo của tưởng thôi. Do đó trong tưởng mình
cũng có thể sử dụng được cái ý thức lực tưởng của mình chứ. Cho nên mình cũng
tác ý ra: “Cọp là cái loài vật hung ác, nó là ác pháp. Và như vậy nếu mà
chúng ta có cái nhân duyên với ác pháp thì bây giờ Cọp ăn mình cũng được có gì
đâu phải sợ”. Do đó không có la, do đó vượt qua. Thấy Cọp dí mà không sợ, tới
chừng đó Cọp nó nhả ra, không có dí mình được nữa. Do đó mình tỉnh bơ không có
thành ác mộng.
(45:07) Cho
nên đối với cái ý thức ban ngày mình sống mình tu tập như thế nào thì ban đêm
nó cũng thực hiện ra được như vậy. Cũng như bây giờ con ngồi con hít thở phải
không? Thì tới chừng con nằm chiêm bao, con ngủ con cũng thấy hít thở rõ ràng rồi
con ngủ cũng hít thở đó. Thì như vậy là trong tưởng cũng tu được chứ đâu phải
là không được. Vì mình huân nó thành cái thói quen, cho nên trong cái thế giới
tưởng, chúng ta cũng ở trong cái thói quen của nó. Cho nên bất cứ ở trong cái
cuộc sống chúng ta hằng ngày, chúng ta huân tập cái gì thì chúng ta dù là chúng
ta có ở trong cảnh giới nào, cái thế giới nào thì chúng ta cũng có cái sự huân
tập đúng. Con hiểu không?
Cho nên vì vậy
mà cái ý thức mà tác ý - cái Như Lý Tác Ý, nó là cái vấn đề quan trọng của đạo
Phật. Cho nên chúng ta không có lìa nó được. Cho nên vì vậy bây giờ hít thở là
cứ năm hơi thở là mười hơi thở, cao lắm là mười hơi thở phải nhắc ý, phải nhắc
một lần, chứ không thể nào không. Mà nhắc nó thành cái thói quen.
Cho nên bây
giờ con hoàn toàn con ở trong cái thế giới tưởng. Thì con cũng còn cái nhắc đó
chứ không có mất được, mà không ngờ cái nhắc đó nó thuộc về tưởng thức lực chứ
không phải là ý thức lực nữa. Rồi khi mà cái tưởng thức lực nó đã phá vỡ đi cái
thế giới tưởng rồi thì bắt đầu cái tâm thức lực của con tức là cái phao. Không
được buông nó, ở bất cứ ở trong cái trường hợp nào thì chúng ta cũng vẫn ôm
pháp đó mà chúng ta đi.
Đó là cái
pháp Như Lý Tác Ý mà Thầy gọi là dẫn tâm vào đạo, chứ đừng dẫn đạo vào tâm.
Luôn luôn mình dẫn cái tâm của mình đi vào trong cái đạo của nó, thì cái tâm của
mình dẫn cái tâm của mình vào thiện pháp. Thì bây giờ ác pháp, mình gặp ác pháp
thì mình dẫn nó vào thiện pháp thì nó sẽ thoát khổ. Còn mình dẫn nó vào ác pháp
thì mình sẽ khổ. Bởi vậy cho nên cái phương pháp của Phật, mình nhờ mình dẫn nó
cho nên vì vậy mình ngăn và diệt. Ngăn ác và diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng
thiện. Cho nên luôn luôn lúc nào mình cũng đem cái tâm của mình vào cái chỗ cõi
thiện chứ không để cho nó cõi ác. Thì cuối cùng thì mình thành tựu. Con nhớ
chưa?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét