726- TÂM VÀ Ý, KIẾN THỨC VÀ TRÍ TUỆ
(36:07) Bây
giờ, Thầy nói về phần tại sao gọi là Tâm, mà tại sao gọi là Ý? Mà tại sao gọi
là Kiến thức? Tại sao gọi là Trí tuệ? Những cái danh từ nó đơn giản vậy, chớ mà
nếu mà không được giải thích thì chúng ta chỉ dùng nó lúc thì Tâm, lúc thì Ý,
lúc thì Trí tuệ, lúc thì Kiến thức. Phải không? Nó lung tung vậy. Chỉ có một
cái sự hiểu biết, mà cái sự hiểu biết này, tại sao gọi?
Bây giờ Thầy
nói cho mấy con thấy, cho nó hiểu cái nghĩa của nó.
Trong thân của
chúng ta hiện giờ mà tiếp xúc Thầy thì mấy con có sáu cái thức. Mắt, Tai, Mũi,
Miệng, Thân, Ý thức, phải không? Mấy con thấy không? Sáu cái thức.
Con mắt thì
có cái biết của con mắt chớ. Cho nên, cái thức của con mắt chớ. Cái tai, cái lỗ
tai nghe âm thanh thì nó có cái biết của âm thanh chớ. Nhưng mà cái suy tư, đó
là ý thức.
Bây giờ cái
nghe cái âm thanh đó rồi, thì biết âm thanh đó là tiếng người nói cái gì đó.
Nhưng mà tư duy cái lời nói đó, là phải cái ý thức của cái Nhĩ thức đó. Nó chuyển
qua ý thức, anh phải làm việc giùm tôi, để coi cái người này họ nói như vậy là
ác hay là thiện? Thì cái ông Ý thức này bắt đầu ổng tư duy. Đó là cái chùm của
sáu thức mấy con. Mắt, Tai, Mũi, Miệng, Thân, Ý. Ý là cái bộ não của chúng ta.
Phải không? Mấy con thấy hiểu chớ gì?
Mà sáu cái
thức này gồm lại gọi là Tâm. Chớ không phải là cái tâm là cái ý thức
của chúng ta đang tư duy suy nghĩ là Tâm. Mấy người nói vậy là sai. Nó là có ý
thức thôi. Các con hiểu cái danh từ chưa?
Tâm, nó gồm
cả sáu thức. Cho nên nói Lương tâm.
Lương tâm
làm gì?
Là hối hận một
cái việc làm không đúng làm cho người ta đau khổ. Cho nên bây giờ ngồi lại,
Lương tâm mình nó cắn rứt.
Tại sao nói
Lương tâm?
Là cả cái sự
tư duy bằng cái ý. Mà cả nghe, cả thấy, những cái điều kiện nó làm cho chúng ta
hối hận.
Các con thấy
Mắt, Tai, Mũi, Miệng, nó gồm đủ ở trong đó, nó mới gọi là Lương tâm. Thầy nói
như vậy để hiểu những cái từ của nó.
Còn cái Kiến
thức là cái gì, mấy con?
Kiến thức là
những sự học hỏi, hiểu biết, bồi dưỡng thêm cho sự hiểu biết. Gọi là kiến thức
văn hóa. Kiến thức cái này, kiến thức cái kia để hiểu biết. Mấy con phải học mới
gọi là Kiến thức. Còn mấy con không học, thì mấy con gọi là Ý thức.
(38:37) Cho
nên, cái ý thức của mấy con hiểu với một cái nhóm là mấy con sống quen cái môi
trường đó, mấy con hiểu biết chung quanh đó thôi. Mấy con không đi học, mấy con
không biết chữ. Bây giờ mấy con biết chữ, biết đọc đó là kiến thức về văn học.
Cái đó là Kiến thức. Kiến thức là sự bồi dưỡng thêm cho ý thức chúng ta. Hiểu
biết thêm rộng rãi ra, gọi là Kiến thức.
Bây giờ Kiến
thức về Phật pháp, mấy con không hiểu. Nhờ Thầy nói, mấy con mới hiểu được pháp
của Phật, đạo đức của Phật như vậy, như vậy, gọi là Kiến thức. Cái hiểu của mấy
con bây giờ là nhờ Thầy mà các con hiểu. Cái đó gọi là Kiến thức của mấy con. Mấy
con huân tập cái hiểu biết mới vào để hiểu biết cho đúng, là kiến thức của con.
Còn Trí tuệ
mấy con.
Bây giờ
chúng ta ý thức, chúng ta hiểu biết cái này kia là kiến thức rồi. Tại sao gọi
nó là Trí tuệ được, mấy con?
Mấy con có
nhìn thấy một cái con Kiến bò đây là ông già, Cha mình chết hay là ông Nội mình
chết không?
Qua cái lớp
hình con Kiến, mà đó là cái nghiệp của Ông Bà của mình chết mà thành con Kiến
này. Mấy con có thấy chưa?
Thấy được
cái này mới gọi là Trí tuệ. Còn mấy con không thấy được như vậy, làm sao gọi là
Trí tuệ? Mà Trí tuệ đó, gọi là Trí tuệ gì, mấy con biết không? Tam Minh. Mấy
con có Trí tuệ là Tam Minh. Chứ Trí tuệ mà mấy con, kiến thức của mấy con, mấy
con cho nó là Trí tuệ thì mấy con lầm, mấy con dùng sai.
Cho nên, đức
Phật nói Giới sanh Định mà Định sanh Tuệ. Do cái sức thiền định, tâm bất động,
mấy con mới có đủ Tam Minh. Mới có sanh ra Tuệ chớ. Còn mấy con có thiền định
chưa mà mấy con có Tuệ?
Cho nên, mấy
con lạm dụng danh từ Trí Tuệ để chỉ cho Kiến thức của mình. Chớ mấy con chỉ có
Kiến thức chứ làm sao mấy con có Trí Tuệ. Các con hiểu chưa?
Một nhà phát
minh, ra tìm cái này, tìm cái nọ để phát minh ra một cái xe hơi như vậy. Mấy
con nói là Trí Tuệ. Toàn là tưởng. Mình cứ nghĩ tưởng cái này, nghĩ tưởng kia kết
hợp nhau lại, hoàn thành được, đều là kết hợp qua cái sức tưởng của mình. Nhà
khoa học sống trong tưởng mà thành tựu, chứ không phải Trí Tuệ.
Trí Tuệ. Người
có Trí Tuệ là như thế nào?
Có cần dùng
kính hiển vi mà nhìn vào ly nước để thấy vô lượng Trùng trong đó không?
Ông Phật có
dùng không mấy con?
Nhưng mà sao
đôi mắt của đức Phật lại nhìn thấy vô lượng Trùng trong ly nước?
Còn Nhà khoa
học phải dùng kính hiển vi mới rọi ra mới thấy?
Các con thấy
lạ. Cũng đôi mắt mà người ta nhìn trong này mà người ta thấy được vô lượng
Trùng. Mà đôi mắt của mấy con thấy ly nước trong chứ không thấy gì hết. Vậy đôi
mắt của mấy con đâu có Trí Tuệ. Còn đôi mắt của người ta có Trí Tuệ.
Cho nên mấy
con thấy, một người tu rồi, nó lạ lùng lắm. Nó cũng sống y như mấy con, cũng mắt,
cũng tai nhưng mà ở đây, một cái âm thanh ở xa, cách ở bên Pháp, bên Mỹ. Người
ta đang nói cái gì, người đó muốn nghe thì ở đây người ta vẫn nghe được âm
thanh đó. Còn mấy con nghe được không? Không!
Mấy con thấy
chưa? Mấy con bị cái gì mà mấy con không nghe?
Do Tham,
sân, si, mạn, nghi của mấy con mà không nghe. Nó ngăn mà, làm sao mấy con nghe.
Còn người ta nó sạch rồi, còn cái gì ngăn nó được. Cho nên hồi nãy Thầy nói,
cách vách qua bên kia người ta vẫn thấy được, cái gì ngoài đó người ta thấy hết.
Trong ly nước, người ta vẫn thấy được vô lượng Trùng.
(42:15) Cho
nên chúng ta nói sao ông Phật là Nhà khoa học? Đúng! Có bao giờ đạo Phật ngoài
khoa học không? Nói cái nào cũng cụ thể, thực tế, khoa học không sai.
Thầy ví dụ:
Bây giờ bệnh
AIDS, bệnh Sida người ta không có thuốc trị. Có phải không?
Nhưng một
người chứng đạo, người ta biết rõ ràng là phải kết hợp cái gì sẽ trị người đó
được. Người ta biết được, chứ sao lại là người ta không biết. Có cần phải đi
tìm như các Nhà khoa học bây giờ phải về khoa học mà Y học, về nghiên cứu cái
chất này chất kia để hợp lại thành cái thuốc để trị cái bệnh này. Bệnh thế kỷ
này được không?
Thì tìm mãi,
tìm mãi mà chưa ra. May mà ra được, thì tai hại cho con người rất nhiều. Nhờ
cái bệnh này mà ngăn chặn cái tâm tham dục, sắc dục của họ. Chứ cỡ không có cái
bệnh này, thật sự ra con người còn đồi trụy hơn nữa. Thầy nói thẳng, nói thật
mà.
Cho nên bây
giờ Thầy biết, phải hợp với cái gì trị bệnh đó được. Nhưng mà phải đem nền đạo
đức dạy cho con người xong cái đã. Đạo đức, người ta sẽ không bị sa đọa, không
bị đồi trụy, không bị sai, không bị những tệ nạn của xã hội nữa. Người ta không
làm những cái điều đó nữa. Thì lúc bây giờ con người toàn tốt, thì những người
bị bệnh thế kỷ này, người ta sẽ có thuốc trị.
Còn bây giờ
trị được, nó ỷ y có thuốc rồi, khỏi lo. Thì cái xã hội này ra sao mấy con? Nó
phải có những cái sự ngăn chặn của nhân quả chứ. Nếu không có ngăn chặn như vậy
thì con người chúng ta còn là con người gì nữa? Cho nên nhân quả, nó rất khéo
léo và tuyệt vời!
Đó thì mấy
con thấy cái quy luật của nhân quả. Nó vừa thực hành được cái luật pháp nghiêm
chỉnh để trả cái quả của nó. Mà nó vừa ngăn chặn để tạo con người giảm bớt. Một
cơn bão đi qua, lôi cuốn biết bao nhiêu người chết. Nó cũng cảnh giác cho chúng
ta, để chúng ta ngăn chặn điều ác của chúng ta. Chớ đâu phải mà cái cơn bão đó
nó vừa ác mà nó có thiện trong đó, chứ đâu phải là nó toàn là ác hết đâu. Nó vừa
cảnh giác cho chúng ta biết rằng làm ác là phải trả những cái quả như vậy.
Đó thì hôm
nay Thầy nói như vậy, để cho chúng ta biết được những cái điều cần thiết để lo
cứu mình thoát ra khỏi sự đau khổ của con người và chấm dứt luân hồi, là cái sự
hết sức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét