724- PHÂN BIỆT TÂM VÀ Ý THỨC
(39:04) Phật
tử: Ý con, con muốn hỏi thêm một cái nữa. Ví dụ như một người sống bình thường
như mình, thì mình có một cái cảm giác là mình là một cái người gì đó, nó độc lập
với mọi người khác, tức là mình, mình là chấp cái ngã mình, có quan kiến mình rất
là khó. Nhưng mà trong khi một người mà thực hành thiền Minh Sát mà đạt đến tuệ
phân biệt Danh Sắc, thì tự nhiên cái tâm nó thấy rất rõ. Và cái thân và tâm hoạt
động thì giống như là có thể thấu được chánh tri kiến, thấy được thực tướng vô
ngã, thì như vậy thì có gì sai trong đó hay là đường lối có gì sai hay không
đúng không Thầy?
Trưởng
lão: Có sai chứ! Bởi
vì đường lối Minh Sát Tuệ là sai. Cũng như bây giờ mấy con muốn vào thiền Minh
Sát Tuệ, mấy con chưa giới luật nghiêm chỉnh mấy con cũng không vào tu được. Bởi
vì giới luật phải cho thật nghiêm chỉnh con, chứ còn lơ mơ thì không được.
Ví dụ bây giờ
Thầy muốn cho mấy con nhiếp tâm để mà bảo vệ trên cái Tứ Niệm Xứ chứ gì? Bởi vì
thiền Minh Sát Tuệ nó cũng lấy pháp Tứ Niệm Xứ nó tu. Nhưng mà bây giờ trên
thân quán thân mà nó không căn cứ vào giới luật. Căn cứ vào giới luật chỗ nào?
Nó có ba cái giới mà căn bản để chúng ta bước vào Tứ Niệm Xứ. Giới thứ nhất: Ăn
không được phi thời, ăn ngày một bữa. Cái giới thứ hai là phải phá cho sạch hôn
trầm thuỳ miên. Con còn ngủ gà, ngủ gật như thế này mà con vô Tứ Niệm Xứ tu tập
thì như vậy Minh Sát Tuệ nó đã sai rồi, trật rồi. Rồi cái giới cuối cùng là phải
sống độc cư trọn vẹn. Con còn đi ra tiếp duyên nói chuyện này chuyện kia nữa
thì đâu có được. Ba cái này là căn bản nhất để người ta hướng dẫn con vào Tứ Niệm
Xứ. Mà ba cái này chưa được, người ta không dạy con Tứ Niệm Xứ.
Còn bây giờ
quý phật tử đi qua bên các trường thiền của Miến điện con. Người ta dạy, các sư
dạy tu thiền Minh Sát Tuệ chứ gì? Đâu có căn cứ vào giới luật này. Chỉ dạy mấy
con nhiếp tâm trên thân thôi, có phải không, hoặc ở trên thọ.
Phật tử: Lúc nào cũng quan sát trên thân và
tâm, lúc nào cũng giữ tâm biết nó ghi nhận liên tục.
Trưởng
lão: Đó vậy đó!
Thành ra do đó mấy con sẽ bị lọt trong tưởng. Giới luật không xong thì lọt trong
tưởng hết, bởi vì ức chế ý thức. Bởi vì con quan sát nó.
Phật tử: Mình giữ tâm biết là ức chế ý
thức hả Thầy?
Trưởng
lão: Bởi vì con
giữ cái tâm biết con đây thì cái ý thức không khởi niệm, phải không? Nó không
có khởi niệm thì tức là bị ức chế rồi.
Phật tử: Khi mà nó khởi lên cái tâm biết, nó
thấy.
Trưởng
lão: Nó thấy đặng
nó dừng.
Phật tử: Mình không có cố tâm dừng, mình chỉ
để tâm nhận thấy nó khởi lên, khởi lên.
Trưởng
lão: Khởi lên, khởi
lên đến mức độ nào đó nó không khởi nữa thì tức là bị ức chế rồi. Tại vì con giữ
cái biết của con để nhìn nó. Cho nên nó khởi lên con biết, khởi lên biết thì thời
gian sau nó bị dừng, tức là ý thức nó dừng. Con không cho nó, coi như là mình
nhìn nó, để cho nó không hoạt động mà, phải không? Con hiểu không? Do đó con bị
lọt tưởng mất. Tưởng con sẽ hoạt động. Cho nên thiền Minh Sát Tuệ là thiền tưởng.
Cho nên các sư đâu có làm chủ được sinh, già, bệnh, chết. Ngồi thiền thì lọt
trong tưởng thì có thể ngồi một hai ngày, bảy tám ngày, một tháng, nửa tháng được,
không ăn uống được. Nhưng mà ngồi nhưng không phải là Đạo Phật. Đạo Phật không
chấp nhận cái chỗ ngồi lâu.
Phật tử: Thiền Minh Sát Tuệ thì không phải
ngồi lâu Thầy. Sinh hoạt trong trong các hành động hàng ngày, nhưng mà có một
cái là con thấy khi mà Tuệ phát sinh thì nó như thật, chứ nó không phải là do
mình nghĩ nó như vậy nữa. Chẳng hạn như tự nhiên đột nhiên mình thấy được cái
thân mình nó vận hành như vậy, cái tâm mình nó vận hành như vậy mình thấy nó rõ
ràng như vậy.
Trưởng
lão: Biết rồi.
Phật tử: Nhưng mình cảm giác là bên
trong cơ thể có một cái người nào đó?
(42:27) Trưởng
lão: Thầy có nghiên cứu qua thiền Minh Sát Tuệ. Khi thấy khi mình ngồi im lặng
vậy, mình thấy như những cái cuộn khói, những cuộn mây đó, gọi là định tướng xuất
hiện. Thì nó sai. Mấy ông bị tưởng rồi!
Phật tử: Cái này không phải là định tướng.
Mà giống như là tự nhiên mình trực nhận được trực tiếp trong người mình chỉ có
thân và tâm thôi ngoài ra không còn một cái gì là bản ngã hết. Tức là một cái
biết mà nó đột nhiên nó xuất hiện, mà nó không phải do mình nghĩ ra, nghĩa là
sao hả Thầy? Nó không phải là định tướng, những cái đó thì con không có nghe tới,
nhưng không phải là Minh Sát Tuệ.
Mà minh Sát
Tuệ, ví dụ như tuệ phân biệt danh sắc, là khi tuệ đó vừa xuất hiện, ngay khi đó
người hành giả họ trực nhận được là họ chỉ có thân và tâm thôi. Mà họ trực nhận
một cách trực tiếp luôn, chứ không phải là họ tưởng tượng về nó, hay là nghĩ về
nó.
Trưởng
lão: Cái tâm khi đó
con sẽ hỏi qua Minh Sát Tuệ coi cái tâm nó là cái gì? Có biết không?
Phật tử: Tại vì con thấy nó rất là rõ ràng,
mà sau đó nó sẽ tạo cho một cái ấn tượng là người hành giả đó biết chắc chắn là
không thể có bản ngã được nữa, tức là đã đạt được.
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy muốn
hỏi con chữ tâm. Con hiểu qua chữ tâm như thế nào? Bởi vì cái ý thức của chúng
ta là một cái phần biết của sáu cái biết của cái phần của tâm. Bởi vì cái tâm
nó xác định cho 6 cái biết: mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của con là sáu cái biết
của sáu căn, nó gồm lại gọi là tâm.
Vậy thì bây
giờ cái biết của con nhìn lại mà không có còn nghe bên ngoài, thì con đã mất
cái biết. Thì như vậy cái biết con đã không phải là tâm. Chỉ còn biết ở thân của
con không, thì như vậy nó không phải. Bởi vì cái tâm của con là nó gồm sáu cái
biết - mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý - mới gồm lại, mới gọi là tâm. Phải xác định
cho rõ, chớ ý thức của chúng ta là một cái biết. Nhưng con mắt, nhãn thức của
chúng ta là cái thấy biết, nó thấy nó biết. Nó thấy cái màu xanh, màu đỏ, màu
vàng, nó biết chứ. Còn tiếp tục là ý thức chúng ta phân biệt cái đó để sử dụng
cái gì? Thấy không?
(44:26) Phật
tử: Cái này thì con không biết là nó phải diễn tả sao, nhưng mà ví dụ giống
như một người mà muốn đi […]
Tức là trước
giờ ta thắc mắc là cà phê nó như thế nào thì cứ đi kiếm hoài, cuối cùng tự
nhiên hớp được một miếng thì đã biết rõ cà phê nó như vậy rồi. Thì cái biết đó
nó xảy ra giống y chang như vậy, trong cái Minh Sát Tuệ là nó xảy ra như vậy.
Trưởng
lão: Nhưng mà Thầy
muốn phân biệt cho con thấy, bây giờ cái biết của con nó chỉ là ý thức biết hay
hoặc là cái tâm biết. Nếu là ý thức biết thì nó chỉ biết. Bởi vì cái ý thức nó
hoàn toàn nó loại trừ cái mắt, cái tai, cái lỗ tai, cái âm thanh, cái sắc tướng
bên ngoài. Nó loại ra những cái biết của sáu cái căn đó đi, nó chỉ còn cái ý
căn thôi.
Mà cái ý căn
đó bây giờ nó quay vào để nó biết cái thân nó thôi, thì đó là chỉ ý thức biết
chứ không thể nói cái tâm.
Phật tử: Dạ, ý thức biết.
Trưởng
lão: Ý thức biết.
Bởi vì nó hoàn toàn nó không cần nghe, không cần thấy cái gì bên ngoài hết. Mà
nó chỉ cần biết ngoài cái thân nó, mà biết rất rõ ràng, đó là ý thức tập trung,
con hiểu không? Ý thức tập trung, cho nên nó loại trừ ba cái này ra. Như vậy là
con chỉ nằm ở trong cái ý thức, chứ không phải là con nằm trong cái tâm, phải
không?
Phật tử: Như vậy cái tâm nó khác?
Trưởng
lão: Nó khác, cái
tâm ngồi đây nó phải nghe, mà nghe mà không bị dính mắc cái nghe. Nó nghe nó biết
người ta chửi nó, nó biết mà nó không giận thì đó là cái nghe của nó là cái
nghe giải thoát, cái nghe Vô Lậu. Còn bây giờ con biết không ở đây, mà không
còn nghe cái gì hết, thì như vậy là coi như là con bị chặn đứng hết tất cả những
cái biết khác. Thì cái biết này nó chỉ cô đọng ở trên cái ý thức thôi, hoàn
toàn là con chỉ chết đứng ở trong cái ý thức. Chứ hoàn toàn con không sử dụng
toàn cái con người của con. Mà con người của con là cái sắc uẩn, nó là 6 cái biết
của nó: Mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý, tức là có 6 cái biết. Nhưng mà trong cái
sắc uẩn, phải sử dụng sắc uẩn là các ác pháp bên ngoài tác động vào không được
tâm nó. Tâm nó là tức là 6 cái thức con, phải không?
(46:26) Bây
giờ Minh Sát Tuệ thì phải phân biệt cho được cái này chứ không khéo chúng ta chỉ
dùng cái ý thức. Bây giờ Thầy ngồi đây nè, Thầy nhiếp trong hơi thở này, cái ý
thức Thầy đang làm việc nè. Cho nên nếu mà Thầy nhiếp hoàn toàn, ở bên ngoài Thầy
không còn nghe thấy tất cả mọi cái, mà chỉ còn có biết ở trong này không, thì
cái người đó đã sai rồi.
Tu vậy là bị
ức chế, ức chế tâm của mình rồi, 6 cái thức nó không hoạt động. Mà ở đây con đường
thiền của Đạo Phật là 6 thức hoạt động bình thường như mọi người, không có gì
khác lạ. Nhưng mà tất cả chướng ngại pháp không tác động được vào 6 cái thức
này. Nghe, nó không bị vì cái nghe đó làm động tâm mình. Thấy mà không bị gì
hình ảnh sắc tướng đó mà lôi cuốn mình. Chứ không phải làm cho nó mất. Luôn
luôn cứ thấy vào trong không thì cái đó chỉ là ý thức thôi, không phải tâm. Bởi
vì Thầy muốn phân biệt để thấy được cái tâm và cái ý thức. Mục đích của chúng
ta ở đây là tu làm sao cho tâm thanh tịnh, làm cho tâm bất động, chứ không phải
làm cho ý thức bất động. Mà ý thức bất động tức là ức chế. Bị ức chế làm cho mắt,
tai, mũi, miệng, 6 cái thức khác nó không hoạt động, nó chỉ có cái ý thức hoạt
động thì nó sai.
Phật tử: Nếu như mắt, tai, mũi, miệng… nó đều
hoạt động, nhưng mà chỉ có ý thức bất động không thì sao Thầy?
Trưởng
lão: Bây giờ cái ý
thức nó bất động, cái ý thức bất động nó không phải đủ, mà nó cả 6 cái thức người
ta bất động thì nó mới đúng. Còn ý thức bất động không, thì hoàn toàn con đã đi
lạc trong chỉ có ý thức, còn tất cả cái kia không thanh tịnh. Nếu mà con xả ra
bình thường thì con bị động đó. Là con bị động, con không giải thoát. Con ở chỗ
đó, ở ý thức con, con gom lại thì con không bị động. Nhưng mà con xả ra thì con
bị động đó.
Phật tử: Xả ra, tức là không quan sát gì nó nữa
hết là nó sẽ bình thường?
Trưởng
lão: Con xả ra bình
thường thì con sẽ không thấy, thì con sẽ hoàn toàn giải thoát. Chứ không khéo
con vô đó rồi con kẹt ở trong đó. Con hiểu không? Bởi vậy không khéo là mình sẽ
tu sai con! Con có gì không con?
Chú Tâm: Dạ, con kính bạch Thầy! Ở đây
có quý đạo hữu gởi Thầy, hỏi Thầy …

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét