702-TÂM BẤT ĐỘNG/ 3
Lời Phật dạy:
“Như đá tảng
kiên cố
Không gió
nào lay động
Cũng vậy giữa
khen chê
Người trí
không dao động”.
Kinh Pháp
Cú.
Chú giải:
Người tu
theo đạo Phật, mục đích đạt được là phải giữ gìn tâm bất động trước các pháp và
các cảm thọ. Cho nên trong kinh Pháp Cú dạy:
“Như đá tảng
kiên cố
Không gió
nào lay động”.
Đúng vậy,
khi tu tập tâm kiên cố như tảng đá thì tám gió thổi không động (Bát phong xuy bất
động). Muốn được tâm bất động như vậy thì phải biết pháp môn nào tu tập sẽ được
tâm bất động, còn ngược lại thì sẽ không đạt được.
Trong Phật
giáo duy nhất chỉ có Giới luật là giúp cho hành giả tu tập tâm bất động trước
các pháp và các cảm thọ.
Trong giới
luật có những pháp môn tu tập để tâm được thanh tịnh gọi là giới hành. Giới
hành còn có tên là Tứ Chánh Cần. Trong Tứ Chánh Cần gồm có bốn loại định:
1- Định
Chánh Niệm Tỉnh Giác
2- Định Sáng
Suốt
3- Định Niệm
Hơi Thở
4- Định Vô Lậu.
Nếu một người
tu hành thật kỹ bốn loại định này thì giới luật sống rất nghiêm chỉnh, không hề
vi phạm một lỗi nhỏ nhặt nào.
Giới luật
thanh tịnh tức là tâm thanh tịnh; tâm thanh tịnh tức là tâm bất động như trong
kinh Trường Bộ dạy: “Giới luật làm thanh tịnh trí tuệ, trí tuệ làm thanh tịnh
giới luật”.
Như chúng ta
đã biết tâm bất động trước các pháp và các cảm thọ là mục đích giải thoát của
Phật giáo. Vì thế trong kinh Pháp Cú cũng dạy: “Cũng vậy giữa khen chê. Người
trí không dao động”.
Tâm không
dao động là mục đích tu hành của chúng ta, chúng ta đã hoàn tất con đường giải
thoát.
Xem thế
chúng ta mới thấy Phật giáo lấy đạo đức nhân bản – nhân quả của con người làm
hàng đầu tu tập trong các pháp.
Tóm lại bốn
câu kệ này nói rõ mục đích tu chứng của Phật giáo cần phải đạt cho bằng được.
Mặc dù với bất
cứ một giá nào, ta cũng phải giành phần chiến thắng về mình thì mới xứng đáng
là đệ tử của đức Phật, mới đem lợi ích cho mình, cho người và nhất là làm sáng
tỏ lại Phật giáo không bị những lớp giáo lý của các Tổ trù dập đạo Phật từ lâu.
Bởi vì chỉ cần
có một người tu chứng quả A La Hán thì sẽ là một bằng chứng để chấn chỉnh lại
Phật giáo. Nhưng ai tin người này?
Thưa các bạn!
Nếu muốn cho mọi người tin thì phải thể hiện thần thông, nhưng thể hiện thần
thông thì đức Phật không chấp nhận và cho đó là ngoại đạo dùng thần thông lừa đảo
người.
Vả lại mục
đích của đạo Phật là chỗ tu chứng bất động tâm, chứ không phải thần thông. Vì
thế đem thần thông ra bảo chứng cho Phật giáo là không đúng.
Vì muốn hiểu
biết điều này (chứng quả A La Hán) nên vua Ba Tư Nặc hỏi đức Phật:
“Bạch Thế
Tôn! Những vị khất sĩ đi ngang qua đây muốn biết vị nào chứng quả A La Hán thì
phải làm sao? Đức Phật trả lời: Nên ở gần bên họ từ một ngày đến bảy ngày, từ một
tháng đến bảy tháng thì sẽ rõ”.
Như vậy, lời
dạy này các bạn có hiểu ý của đức Phật không? Đó là đức Phật dạy các bạn muốn
biết người nào chứng quả A La Hán thì nên quan sát họ trước mặt cũng như sau
lưng có sống đúng những Đức Thánh giới hạnh không?
Nếu sống
đúng là chứng quả A La Hán mà sống không đúng thì chưa chứng quả, còn đang hướng
đến quả A La Hán.
Chỗ giới đức
thanh tịnh, đó chính là tâm bất động trước các pháp và các cảm thọ. Người nào
tâm bất động thì đó là một vị Thánh đệ tử của Phật.
Cho nên bài
kệ trên đây xác định mục đích tu chứng của Phật giáo rất đơn giản, tu tập không
có gì khó khăn mệt nhọc, chỉ cần biết các pháp đều do qui luật nhân quả tác dụng,
chứ chẳng có gì là chân thật cả, cho nên khen chê đều cũng như nhau chẳng có gì
mừng vui, chẳng có gì buồn rầu.
Phật
giáo chỉ có bấy nhiêu đó thôi. Phải không các bạn?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét