462- PHÁP ĐỐI TRỊ NĂM TRIỀN CÁI
(56:14) Phật
tử 4: Thưa Thầy! Hôm nay là có phật tử miền đông muốn về gặp Thầy lắm,
nhưng mà bị bệnh không về được! Cho nên cô có gửi qua thầy Thông Hải. Con xin đọc
để Thầy nghe.
“Kính thưa Thầy!
Xin phép cho con được hỏi những điều con còn vướng mắc dưới đây. Xin Thầy giảng
cho con pháp đối trị năm triền cái.” Đó là cái thứ nhất.
Cái thứ hai:
“Thưa Thầy, người nữ đối với tôn giáo có niềm tin rất cao, nhưng tỷ lệ đạt được
ước nguyện thì thấp hơn nhiều so với người nam. Ngay cả trong các lĩnh vực hoạt
động xã hội cũng vậy tỷ lệ thành công thấp hơn người nam nhiều, đó là do nguyên
nhân gì? Xin Thầy giảng cho chúng con được hiểu.”
Câu hỏi thứ
ba: “Kính thưa Thầy, ni đoàn dưới thời đức Phật được ra đời trong hoàn cảnh
nào? Xin Thầy dạy cho chúng con được rõ.”
Câu hỏi thứ
4: “Kính thưa Thầy! Một vị A La Hán ra đời có sáu cách chấn động, vậy đó là những
sự kiện gì? Kính xin Thầy giảng cho chúng con được hiểu. Chúng con xin kính ngưỡng
và biết ơn Thầy vô cùng.”
Trưởng
lão: À! Cái câu
hỏi đầu tiên xin Thầy cái pháp giảng để mà trị năm cái triền cái. Năm triền cái
thì như mấy con đã biết rồi, tham, sân, si, mạn, nghi, đó là năm triền cái. Ở
đây cái pháp mà để đối trị năm triền cái, thì năm triền cái tức là từng tâm niệm
của mấy con hiện lên. Là mỗi niệm của mấy con đều nằm ở trong cái năm triền cái
này. Bởi vì tâm mấy con còn tham, sân, si, mạn, nghi thì niệm nào của mấy con
cũng là năm triền cái hết, không ngoài năm triền cái này thoát hết. Rồi còn
thêm nữa, đó là thất kiết sử, ở đây chỉ hỏi năm triền cái thôi. Thất kiết sử, bảy
cái dây ràng buộc tình ái của chúng ta. Lòng thương yêu của chúng ta đối với
trong gia đình, đối với con cái, đối với của cải tài sản, đủ cách. Đó là thất
kiết sử, bảy cái sợi dây trói buộc.
Nhưng ở đây
hỏi về năm cái triền cái. Thì năm triền cái thì mấy con ai cũng đang có hết,
không có người nào thoát. Mà muốn pháp đối trị với nó thì “tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả các niệm đều là triền cái hết, cho nên muốn dẹp
nó thì chỉ có tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Cho nên đó là
dẹp triền cái. Các con biết pháp đối trị chưa? Đó là cái pháp đối trị của năm
triền cái.
(58:37) Phật
tử 4: Thưa Thầy, tham, sân, si, mạn, nghi thì tham thì phải bố thí, thế
còn sân thì phải từ bi. Thế còn si và mạn, nghi, những trường hợp như thế thì
dùng cái gì cụ thể?
Trưởng
lão: Ở đây
không có, Thầy nói không có phải đi từ cái nghĩa nó. Thí dụ như sân thì mình
dùng tâm từ của mình để đối trị nó, đó là dùng Tứ Vô Lượng Tâm. Ở đây không,
chúng ta chỉ dùng một pháp duy nhất là chúng ta diệt ngũ triền cái.
Còn cái đó,
sự thật ra diệt cái này còn cái kia, diệt cái kia còn cái này, nhất là cái diệt
tâm si. Bởi vì si là cái gốc, mà ngũ triền cái tham, sân, si, mạn, nghi. Mà
tham, sân, si, si là cái gốc nó sinh ra từ tham, sân. Nếu con không si thì
tham, sân không có. Con hiểu không? Cho nên cái si nó rất quan trọng. Nhưng mà ở
đây mà nếu mà diệt từng cái á, cái pháp để mà đối trị từng cái thì như vậy là
thiếu, không gọn. Cho nên các sư, các thầy không hết. Các con thấy các Hòa thượng
không hết tham, sân, si đâu.
Cho nên nói
thì lý luận thì hay, nhưng ở đây tất cả cái triền cái này mà hiện lên, từng cái
tâm niệm mấy con là biết mình đang ở trong cái tâm ngũ triền cái tham, sân, si,
mạn, nghi. Các con bây giờ người nào cũng còn tham, sân, si hết, chứ chưa có
người nào hết. Cho nên mỗi niệm của các con mà khởi lên thì đừng nghĩ nó sân
hay là si. Tất cả các cái niệm này đều là ngũ triền cái hết. Niệm gì cũng triền
cái trong nó hết thì mấy con chỉ một pháp duy nhất: “TÂM
BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SỰ”. Tất cả các pháp đều vô thường,
tham, sân, si cũng vô thường, cho nên mấy con đuổi đi hết. Do đó lấy một pháp
mà đối trị năm pháp thì mấy con dễ dàng tu tập. Mà mấy con hằng ngày cố sống
cho được thì may ra mấy con mới sống được cái tâm bất động, thì tham, sân, si sẽ
không còn. Chớ còn nhiều pháp thì mấy con diệt pháp này thì pháp kia lòi ra, diệt
pháp kia thì pháp này lòi ra. Và đồng thời mấy con chạy loanh quanh, cuối cùng
mấy con không đạt được gì hết. Chạy vòng vòng năm cái triền cái này, nhưng mà
không đạt được gì.
(1:00:40) Cho
nên Thầy đã nghiên cứu rất kỹ về các pháp Đại thừa và tu Tiểu thừa, thấy đức Phật
dạy rất hay: “Có như lý tác ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, đã sanh thì
bị diệt” chỉ cần pháp như lý, một pháp mà thôi. Thì lậu hoặc là gì?
Ngũ triền cái chứ có gì đâu. Một cái tên gọi để cho nó ngắn gọn, gọi là lậu hoặc.
Còn chúng ta nói nhiều ra thì đó là ngũ triền cái, tham, sân, si, mạn, nghi.
Con hiểu chưa? Mà Phật dạy mình ngắn gọn mà tại sao mình không tu ngắn gọn,
mình đi tu theo lòng vòng, tức là mình kiến giải để cho mình tu. Mình thấy đối
trị hay, sân thì lấy tâm từ mà đối trị thì quá tuyệt chứ gì? Mà trong khi sân dễ
gì từ được. Mau mau tác ý “tâm bất động” thì nó mới nhanh chứ. Bây giờ khởi sự.
Cái người đó chửi mình tan nát hết, tức giận quá: “Thôi ta thương yêu.” Chắc gì
mình thương yêu nổi? Khó lắm! Không phải rễ. Cho nên nói lý luận, lý thuyết thì
hay, nhưng mà áp dụng vào đời sống thực tiễn của mình thì không làm được. Cho
nên do đó chúng ta phải biết rằng cái kinh nghiệm bản thân của một người tu chứng,
người ta biết cách. Người ta dạy mình thì mình ôm chặt cái pháp đó mình dập thì
mình phá được ngũ triền cái. Còn cái này là không kinh nghiệm, tức là đứng ở
trong kinh sách vở từ cái vị thầy này đến cái vị thầy kia kiến giải viết ra
thành sách. Rồi bắt đầu lý luận nói thì chúng ta thấy hay. Nhưng áp dụng vô
thì, áp dụng cái tâm này thì cái tâm kia nó lòi ra, mấy con thấy không? Bởi vì
nói ngũ triền cái mà, thành ra không có thành công được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét