187- Ý THỨC TÊ LIỆT THÌ TƯỞNG XUẤT HIỆN
(18:11) Tu
sinh: Mô Phật! Kính thưa Thầy, theo cách của sư Giác Thức, nãy con mới
nghe trình bày thì con nhiếp tâm nó cũng bị mệt cái ngực đó thưa Thầy. Thì sau
cái thời gian con mới tự tìm ra cho mình, thì con mới tác ý cái câu là cũng bảo: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô”. Thì khi mà con ban đầu thì con nhiếp tâm ở
trên cái ngón tay của mình như ý: “Tôi biết tôi đang nhiếp tâm”.
Sau đó thì con mới rời lại ngay cái chỗ nhân trung, rồi con nhiếp tâm ở tại đó.
Nhưng mà con vẫn tác ý cái câu: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra”. Mình chỉ gom một điểm tại cái nhân trung đó, thì
con thấy nó rất là tỉnh và nó không có niệm. Như vậy thì trong cái giai đoạn
nhiếp tâm như vậy, thì nó có đúng không? Hay là…
Trưởng
lão: Nó không sao hết
đâu con. Nhiếp tâm thì bây giờ con biết hơi thở ra vô chỗ mũi con thì con dùng,
trụ nhân trung con nhiếp tâm. Mà theo cái câu tác ý, đừng có mất câu tác ý. Chứ
còn con bỏ câu tác ý mà con nhiếp tâm cái này, biết hơi thở ra vô không, thì
cái đó là con an trú tâm rồi, sai pháp. Bởi vì an trú tâm con thấy ba cái câu
tác ý của người ta. Cho nên hôm nay Thầy nhắc, chứ sự thật ra mấy con, tới khi
mà mấy con nhiếp tâm được rồi Thầy mới dạy an trú tâm, nhưng mà chỉ nhắc cách
thức mấy con. Tại vì mấy con an trú tâm sai pháp, cho nên Thầy mới nhắc.
— An trú
tâm: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”,
— rồi “An
tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”,
— rồi “An
tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành …”.
Rồi bắt đầu
mới ngồi yên lặng để cho cái tâm của mình biết hơi thở ra vô mà nó cảm giác
toàn thân. Chứ nó còn không có trụ ở nhân trung nữa, con hiểu không? Hồi nhiếp
tác ý thì trụ nhân trung, mà hồi an trú rồi thì để tự nhiên, chứ không phải ở
chỗ này nữa. Chỉ biết hơi thở một cách rất nhẹ nhàng. Cho nên khi mà nhiếp tâm
mà đầu tiên, mà mấy con muốn dễ dàng sau này cho sự an trú tâm thì các con phải
biết hơi thở ra vô, chứ đừng có trụ mạnh.
(20:07) Trụ
mạnh là người ta tập cho những người Thọ Bát Quan Trai mới đầu làm quen, để nhiếp
tâm thôi. Để không cái tâm họ lung tung như con ngựa, như con trâu rừng. Cho
nên bắt buộc nó phải gom tại nhân trung, con hiểu cái người mới tu. Còn bây giờ
khi mà mình đi sâu vào chỗ này, thì không nên nhiếp chặt ở chỗ đó.
Nhiếp chặt ở
chỗ đó, sau đó nó ôm vô chỗ đó. Nó chỉ biết hơi thở duy nhất đó thôi mà nó
không cảm giác toàn thân thì nó không đúng ở chỗ pháp trên thân quán
thân. Con hiểu không?
Mục đích
mình dẫn dắt sao mà người ta an trú để mà người ta đi vào cái chỗ trên
thân quán thân, nó không sai? Cho nên vì vậy mà con thấy hơi thở ra vô nhẹ
nhàng trong cái giai đoạn này: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra”. Đó, thì con thấy cái hơi thở ra vô nó ở chỗ nhân
trung này chứ gì? Nhưng mà đừng có gom chặt quá ở chỗ đó, chỉ biết một hơi thở
rồi mới tác ý nữa: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi
thở ra”. Đó, thì cũng thấy rất rõ nhân trung, phải không? Con thấy
không? Rồi bắt đầu bây giờ cũng tác ý như vậy, đó là cách thức nhiếp tâm, tập
trung nhân trung đúng, không sai.
Nhưng mà an
trú tâm rồi thì bắt đầu bây giờ để cho tự nhiên cái hơi thở thì nó nhẹ nhàng,
cũng thấy nó thở ra, nhưng mà nó cái cảm nhận toàn thân thêm. Chứ còn nó gom
đây, nó không biết cảm nhận toàn thân đó thì con bị ôm chặt, gom chặt, thì nó
sai. Cho nên đến cái pháp nhiếp tâm thì các con có thể tập trung tại nhân trung
được mấy con. Tại chỗ nhân trung, đừng có tập trung chỗ khác. Tại chỗ nhân
trung, tức là hơi thở ra vô chỗ này.
Nhưng mà khi
an trú tâm thì Thầy sẽ dạy mấy con thêm cái phần cảm giác tâm. Nó cũng thở, nó
cũng biết ở đây, nhưng mà nhờ nó xả bớt cái gom tâm, nó cảm giác, nó nhẹ hơn một
chút, để nó đi vào Tứ Niệm Xứ cho dễ. Nhưng mà bây giờ mấy con chưa tới an trú
mà, chỉ có nhiếp tâm. Cho nên bây giờ ở tập trung nhân trung được, không có sao
hết. Con về tập trung đi, nó dễ dàng hơn.
Tu sinh: Con thấy nó nhiếp mà nó hơi
lâu, nó bị hình như nó hơi nặng quá đó Thầy.
Trưởng
lão: Nặng quá thì
con tác ý xả cái đó đi, chứ không đó nó gom chặt nó. Nó có cảm giác tưởng, nó nặng
lắm, nó nặng ở chỗ nhân trung con phải không? Chỗ này phải không?
Tu sinh: Dạ, mô Phật. Hơi lâu là nó bị.
(22:07) Trưởng
lão: Hơi lâu là nó bị, đó là gom quá chặt. Gom rồi nó nặng nó cảm nhận ra nặng,
tức là nó bị cảm giác nặng. Cho nên vì vậy lúc bấy giờ con xả ra cho nó nhẹ.
Tu sinh: Cho nhẹ nhẹ rồi bắt đầu mình tập
lại.
Trưởng
lão: Rồi tập lại.
Khi mà nó nặng vậy là con xả ra, chứ đừng có để mà nặng kéo dài cho hết giờ thì
nó không được. Nó sẽ quen cái chỗ đó mất, để xả nó không còn cảm nặng, để cho
nó tập trung một cách nhẹ nhàng. Sau khi đó mình cảm nhận toàn thân mình được,
chứ không nó gom chặt, nó nặng chỗ này rồi. Nó có cảm giác nặng là nó xả ra
không có được. Nó gom vô nó nặng đó, là bắt đầu nó gom dữ rồi đó, nó nặng đó.
Nó có cảm giác nặng đó, nó chịu chỗ này là nó. Có nhiều khi nó đi sâu, nó đi
sâu nữa. Cho nên con thấy có cảm giác nặng đó là cảm giác của tưởng rồi đó. Nó
đã gom vào đó nó thành tưởng rồi. Nó thành tưởng rồi, nó mới có nặng.
Tu sinh: Mô Phật. vậy cho con hỏi là
trong cái thời gian mà ba mươi phút là mình phải chủ yếu là mình phải biết ở tại
nhân trung thôi, cho nó nhẹ là được?
Trưởng
lão: Nó nhẹ là được
con.
Tu sinh: Chứ trong thời gian ba mươi
phút nhiếp tâm mà nó đi theo hơi thở đi vô luôn, cái đó không được hả Thầy?
Trưởng
lão: Cái đó không được,
nó chỉ ở đây thôi, chứ mà nó đi luôn vô này thì nó trật rồi, nó sai đi. Bởi vì
đó là những cái mà nó đi trật như vậy đó, nó làm cho không vọng tưởng nhưng mà
nó bị lọt trong tưởng. Con cảm nhận như cái hơi thở con hít vô đây, cái nó chạy
luôn dưới này thì coi chừng nó chuyển pháp luân đó. Không có được, sai đi. Hiểu
không?
Cho nên vì vậy
đó mà nhiều người, người ta tu người ta cũng nhiếp tâm cho nó hết vọng tưởng
đó, bắt đầu nó thành tưởng. Nó thấy bây giờ nó hết vọng tưởng rồi, bắt đầu bây
giờ nó ôm chặt đây, cái nó nặng, nó cảm giác. “Như vậy là rõ ràng nó nhờ
ôm nặng chặt đây. Cái cảm giác nặng cái chỗ này, thì như vậy là không vọng tưởng
hôn trầm, thì vậy ngon quá, mình làm được”, nhưng mà đó bị tưởng mất rồi.
Nó lọt trong cái cảm nhận của tưởng rồi, nó sai rồi.
Cho nên nó
đi vào cái Tứ Niệm Xứ thì không được. Bởi vì con đường đi mình còn, còn con đường
của nó nó hết rồi. Nó đi tới đó, cái nó hết vọng tưởng, nó hết hôn trầm rồi,
thì bắt đầu bây giờ cái thế giới tưởng nó hiện bày ra cho những người tu. Nó
không chạy đâu trật nữa hết. Thế nào nó cũng hiện ra.
Bởi vì cái cảm
giác đó là cảm giác bắt đầu khởi sự cho tưởng. Cảm giác nhiếp tâm, an trú ý thức,
đó là cảm giác của tưởng nó nhiếp tâm, nó nhiếp phục cái ý thức của nó, hoàn
toàn ý thức bị chết, tê liệt liền. Con có cái cảm nhận nặng là cái ý thức không
có niệm rồi. Thì coi như là cái ý thức nó bị tê liệt, nó bị liệt rồi đó. Thì bắt
đầu tưởng thức nó chủ động nó điều khiển nó hoạt động ở trên thân con. Nó hiện
ra cái này, cái kia, cái nọ, đủ thứ ở trên thân con, hiện ra trong tâm của con.
Ngồi đây mà thấy hào quang xẹt, hay hoặc là thấy hình Phật, hình này kia, nó hiện
ra đủ loại.
(24:46) Rồi
nó hiện ra những cái tuệ tưởng như sư Giác Thường vừa rồi, mà sư Giác Thường gọi
là tư tuệ đó. Bởi vì văn, tư, tu, theo Thiền Tông thì những cái kinh nghiệm tu
tập của các Tổ, người ta đã thấy được văn, tư, tu như thế nào. Cho nên sư Giác
Thường cũng bị kẹt vào cái chỗ tu tư tuệ đó, tư tuệ. Thành ra trong cái đó, khi
mà tư tuệ mấy con cứ tưởng kinh sách cái câu gì nó cũng hiểu hết, mà nó hiểu rất
hay và rất tuyệt vời. Nhưng mà hiểu qua cái sự lý thuyết, chứ sự thực hành
không biết.
Cho nên nó tới
mà luyện Tứ Thần Túc là nó không biết rồi, cho nên nó mới hỏi Thầy. Chứ cỡ mà
nó biết chắc nó tu, nay nó bay trên trời luôn rồi, chứ ở đó. Nó không biết, bởi
vì nó đâu có kinh nghiệm được cái Tứ Thần Túc đâu, luyện cái Tứ Thần Túc như thế
nào? Chứ cỡ mà trong kinh sách có ai viết rồi, bắt đầu nó cũng nói luôn đó chứ
không phải dễ đâu. Bởi vì kinh sách không có nói về vấn đề này, cho nên nó đâu
có biết. Có ai mà nói qua rồi, bắt đầu nó nhớ lại. Bắt đầu tư tuệ của nó, nó
nghĩ cách thức ở trong đó dạy tu vậy. Chứ nó nghĩ cách thức méo mó ở trong đó
nó tu. Nó tu để có Tứ Thần Túc.
Đó, thì các
con biết rồi, nó ghê gớm lắm, chứ không phải không. Tư tuệ nó ghê gớm, nó là tưởng
tuệ. Cho nên vì vậy khi đó là con tác ý xả hay hoặc con đứng dậy con đi, con xả
ra. Rồi con tu cho suốt tới nhiếp tâm, cho đến khi mà nó chỉ còn biết cái chỗ,
nó gom lại chỗ nhân trung con biết hơi thở ra vô nhẹ nhàng. Đừng có cho nó đi
xuống dưới trong lòng con, không có được. Đừng có cho nó trật, đi bậy bạ. Hơi
thở gì mà hít vô, thở ra mà chạy tùm lum vậy, đi vô phổi thôi chứ đi đâu mà tới
ruột?! Mà cái hơi thở nó cảm nhận được, nó đi tới bụng nó con, đi tới nhân
trung, tới rốn mấy con.
(26:14) Mà
nó dám đi ngược lại là nó đi như vậy. Trên này nó đi như vậy, chứ nó ngược lên
xương sống hay nó đi lên đỉnh đầu nó ra nữa, cái hơi thở nó thở trên đỉnh đầu
luôn nữa. Con cứ dùng cái tưởng coi thử coi phải nó chuyển pháp luân nó đi vòng
vòng không? Cái hơi thở nó theo cái tưởng mấy con nó dẫn đi đó. Cho nên vì vậy
mà bắt đầu mà nó thấy nó tuột xuống đây là bắt đầu nó muốn dẫn đi rồi đó. Cái
tưởng nó muốn dẫn cái hơi thở nó đi rồi đó, chứ không phải không?
Tu sinh: Vì vậy con phải xả ra?
Trưởng
lão: Xả ra chứ mà
còn ngồi đó thì nó dẫn đi luôn. Phải không? Nó có những cái trường hợp đó để
rút tỉa từ kinh nghiệm của bạn đồng tu, mấy con. Để chúng ta biết chuẩn bị, đừng
có để sai. Đó là những cái pháp tu mà xưa nay thì có nhiều người tu cũng đã gặp
trường hợp đó, cho nên họ gọi là chuyển pháp luân hay chuyển hơi thở. Con bây
giờ về tập lại, đừng có để cho cái niệm nặng ở cái chỗ nhân trung con, ở chỗ
cái môi con, đừng có để bị nặng, xả đi.
Có trường hợp
mà nặng thì con xả ra con đi kinh hành. Đừng có ngồi đó, nó tập trung nó đi
không được. Rồi tập lại, lần lượt nó phá đi nó không có. Con đạt được ba mươi
phút nhiếp tâm rồi, thì tới chừng đó sẽ an trú. An trú từng phút, từng phút, từng
phút đi lên, cũng như là mình tập nhiếp tâm vậy, để cho nó không có xảy ra. Chứ
còn khi mà an trú một lèo tới ba mươi phút là mấy con bị tưởng liền tức khắc.
Cho nên vì vậy an trú từng phút, từng phút, nó có gì cái báo cáo cho Thầy biết,
cái Thầy dạy cho cách xả. Để cho chúng ta an trú đúng với cái trạng thái cảm nhận
toàn thân của chúng ta, cái cảm nhận cho nó đúng, tới cuối cùng nó không bị cái
gì xen vô. Nó không vọng tưởng, nó không hôn trầm mà nó xen ba cái tưởng vô
trong đó thì làm sao gọi là Tứ Niệm Xứ được?! Nó cũng như vọng tưởng, hôn trầm
mấy con, nó như vọng tưởng, hôn trầm chứ không có gì. Nó xen vô chỗ đó. Rồi!
(27:50) Pháp
Châu thì con tiếp tục tu tập, như vậy là tốt, không có sao đâu con. Con thường
tu tập như vậy. Đó, cho nên ráng mà tu tập để cho nó được thuần thục như vậy.
Tu sinh
Pháp Châu: Con
kính bạch Đức Trưởng lão, con trình bày một tý. Nhiều lúc con đi Thân Hành Niệm,
nhưng mà có những giờ phút con thấy là con đi đó mà nó, trong khi thẳng cái
thân thì nó có cái cảm cái gì là con tác ý con dừng lại, con đi.
Trưởng
lão: Được rồi, cứ vậy
đó con tập đi.
Tu sinh
Pháp Châu: Vậy
là con, nhưng mà thưa Thầy, Thầy dạy tất cả những cái gì con hay thiếu lắm,
nhưng mà còn về kia do cái trình độ của con, cái học vấn nó kém, cho nên các
cái từ ngữ con đang chưa hiểu được hết. Tại vì ở gần trước Thầy một ngày thì
con hiểu được, nhưng mà có cái là con có cái sức mạnh như thế này, thưa Đức Trưởng
lão, là về lý thuyết thì con kém nhưng mà về cái sức mạnh con nhủ sao thì nó
nghe vậy.
Ví dụ con
nói: “Mày phải ăn ngày một bữa đừng có ăn nhiều quá, ăn một ngày hai
bát cơm thôi”. Rồi con xuống dưới bếp con mượn cái bát đến bữa con đong hai
bát đầy đầy là con ăn mà cảm thấy người vẫn khỏe, béo, no. Rồi con tác ý là nó
nghe được, mà con xúc cho nửa cái bình bát nó ăn cũng thấy đủ, nhưng bữa nay
con ăn gần mấy tháng, con xúc có hai bát mà nó vẫn béo khỏe, như là không có
cái gì cả. Con nhủ răng là nó nghe vậy.
Nhưng bây giờ
con thấy là trong khi tu tập Thân Hành Niệm thì con theo pháp, thấy đi nhẹ
nhàng ngon lành lắm nhưng mà có những giờ phút mà cái thân nó thấy chướng cái
là con xin dừng lại, cái đó có đúng pháp không thưa Trưởng lão?
(29:48) Trưởng
lão: Đúng đó con. Thấy chướng là phải dừng lại liền tức khắc, để xả (Dạ) chứ
không có được tiếp tới. Cứ như vậy.
Tu sinh
Pháp Châu: Dạ,
con xin cảm ơn.
Trưởng
lão: Con ráng mà tập
con. Tập cho nó căn bản, cho nó chất lượng hẳn hoi, từ từ tiến lên chứ không có
vội vàng. Để cho nó nhuần nhuyễn rồi mới tiến lên nữa, chứ còn chưa có gì hết
thì tiến lên nó mất căn bản, phải không?
Tu sinh
Pháp Châu: Thưa
đức Trưởng lão là đức Trưởng lão nói nhiều lúc con mới thấy cảm động. Đức Trưởng
lão dạy nhiều lúc mà con thì là học trò để tiến lên làm chủ được sinh, già, bệnh,
tử; để bây giờ đức Trưởng lão vào Niết Bàn cho khỏe. Thế mà nhiều lúc cái câu
nói của đức Trưởng lão làm con rất cảm động, nhưng mà con cái cảm động đó vẫn cố
gắng tu. Nhưng mà không được cái là học tập với con chậm lắm để mà, từng cái hướng
dẫn để mà con thầm lặng để mà đi, thành công được cái gì, lúc nào là cứ tu tập
theo chứ không vội vàng, thì con nhận thức được cái đó.
Trưởng
lão: Phải rồi con,
phải ráng như vậy mới là không phụ ơn của Thầy con.
(31:02) Trưởng
lão: Riêng cái bức thư này của ai không có đề tên Thầy không biết, nhưng
mà: “Khi đã thuần thục không còn đếm lộn và cảm nhận được bước đi và
hơi thở rõ ràng, không bỏ sót bước nào thì mới nên qua bước khác, như vậy có
đúng hay sai?”
Không phải
con!
Ở đây Thầy mới
nhắc, không biết cái tờ giấy này là của ai? Không biết con. Nhưng mà các con
lưu ý, ở đây Thầy đọc lại cái… Bởi vì các con không có để cái pháp danh, cái
tên Thầy không biết là của ai, cho nên Thầy đọc lại cho mấy con nghe, phải
không? Mà các con viết như này:
“Kính
thưa Thầy: Khi đã thuần thục, khi đã thuần thục không còn đếm lộn và cảm nhận
được bước đi và hơi thở rõ ràng, không bỏ sót bước nà, thì mới nên qua bước
khác. Như vậy đúng sai”?
Con xá Thầy
thôi con.
Bây giờ con
tập như thế này nè, con tu như vậy không phải sai. Nghĩa là đi, đếm nó không lộn,
cảm nhận bước đi nó không lộn. Nhưng mà cái khoảng thời gian đi mà cảm nhận đếm
không lộn, thì nó là cái khoảng thời gian chưa có chất lượng, con hiểu không?
Cho nên vì vậy hôm nay chúng ta bắt đầu tu một phút nhiếp tâm cho có chất lượng.
Là con sẽ tu một phút, rồi tu một tuần lễ hay hoặc là ba ngày, năm ngày tăng
lên hai phút, cho mỗi phút có chất lượng. Cho nên nó không thể nào gọi là đếm lộn
hoặc là không cảm nhận. Nghĩa là lúc nào khi mà chúng ta không tu thôi, chúng
ta tu một phút thì không thể nào mà chúng ta lầm lộn quên được.
Cho nên con
phải tu như thế này này: Nhiếp tâm thì phải bắt đầu bằng cái cánh tay hoặc là bằng
bước đi con, tức là Thân Hành Ngoại hoặc bằng hơi thở. Ví dụ như con nhiếp tâm
bằng cái hơi thở thì: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra”. Con tác ý âm thầm ở trong ý, ở trong đầu của con. Con tác
ý câu đó, rồi con hít vô, thở ra.
(33:00) Rồi
con tác ý nữa: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra”, rồi con lại hít vô, thở ra nữa. Như vậy đúng một phút rồi con nghỉ.
Rồi một lúc nữa con lại tu lại một phút nữa. Và cứ như vậy trong một ngày hoặc
hai ngày thì con lại tăng lên hai phút. Cứ như vậy con tập thì như vậy là không
bao giờ mà còn đếm lộn nữa. Bởi vì con đâu còn đếm nữa. “Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô, thở ra. Con để
cái đồng hồ trước mặt kia kìa, phải không? Con tu một phút thì con để đồng hồ
trước mặt, phải không? Con nhìn cái kim chỉ giây của nó.
Bây giờ cái
cây kim chỉ giây nó đúng số 12 thì bắt đầu con mới nhắc: “Hít vô tôi
biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô, thở ra. Rồi
bắt đầu con lại tác ý lần nữa, con lại nhắc: “Hít vô tôi biết tôi
hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô, thở ra. Cứ như vậy mà
con thấy cây kim mà chỉ giây nó chỉ đúng vào số 12, thì con đã biết rằng con đã
tu được một phút, thì con xả nghỉ. Chứ không có tu nhiều nữa. Rồi tu năm ngày,
mười ngày hay là tuần lễ con sẽ tăng lên hai phút. Nghĩa là bắt đầu cây kim đó
nó chỉ số 12 thì con lại tác ý.
Cho nên khi
đó con tác ý cho đến khi nó đi vòng thứ hai nữa nó tới số 12, tức là hai phút.
Cứ tu vậy. Rồi hai phút, rồi con lên ba phút, nó đi ba vòng, nó đi bốn vòng, rồi
nó đi năm vòng. Thì lúc bấy giờ năm vòng thì con thấy cây kim phút nó chỉ cái số
thí dụ như chỉ số 12, thì con cứ tu. Tu năm phút cho đến khi nó chỉ xuống số 1,
thì tức cái khoảng cách của nó từ số 12 mà cho đến số 1 thì con biết đó là năm
phút. Con hiểu không? Cho nên con xả nghỉ. Rồi tới chừng vô thì con dò cái cây
kim mà chỉ số phút nó sẽ ở cái số nào. Thí dụ như ở số 5 thì con sẽ tu cho đến
khi cây kim phút nó chỉ số 6. Là con biết con được năm phút.
Đó nó dễ
dàng lắm, nó không có khó. Như vậy là nó sẽ không còn đếm một, hai, ba, bốn hơi
thở nữa, mà nó chỉ tác ý mà thôi. Con hiểu không? Đây là mình không có đi qua
cái sổ tức, nó đếm và cái cảm nhận đi nó quên hơi thở này kia, không phải. Con
tu trở lại cho kỹ lưỡng cách thức nhiếp tâm như vậy, để rồi lần lượt đi đến ba
mươi phút nhiếp tâm hoàn toàn không niệm, không hôn trầm. Rồi chừng đó Thầy sẽ
dạy tiếp an trú tâm. Thì khi mà an trú tâm được rồi thì con sẽ vào Tứ Niệm Xứ.
(35:34) Lúc
bấy giờ Tứ Niệm Xứ thì có căn bản rồi thì dễ dàng lắm, nó không có khó. Ngồi
chơi nhẹ nhàng mà lại chứng làm Phật. Không có gì cả, lúc này là Phật thật à.
Người mà tu Tứ Niệm Xứ mà ngồi chơi mà lại tâm bất động, đó là Phật thật rồi.
Cho nên chúng ta bắt đầu đi từ cái bước đầu nhiếp tâm, an trú thì nó còn vất vả,
nhiều sự vất vả tu tập. Nhưng mà đến khi mà vô Tứ niệm Xứ rồi coi như là bậc A
La Hán tại chỗ pháp Tứ Niệm Xứ. Cho nên Đức Phật sắp sửa nhập diệt thì Đức Phật
di chúc lại cho các vị Tỳ kheo và những người sau này: “Hãy lấy Giới
Luật và Giáo pháp ta làm nơi nương tựa, làm ngọn đuốc soi đường, làm nơi nương
tựa vững chắc”. Đó là Giới Luật và Tứ Niệm Xứ mấy con. Cho nên có Tứ Niệm
Xứ mà thôi. Nhưng mà muốn bước vào Tứ Niệm Xứ nó phải trải qua một giai đoạn tu
tập mà rất nhiều chứ không phải ít mới vào được Tứ Niệm Xứ.
Nhưng mà tới
cái chỗ pháp Tứ Niệm Xứ thì Đức Phật đã di chúc cho chúng ta biết pháp của Phật
là Tứ Niệm Xứ, để mà chúng ta đạt được cứu cánh giải thoát hoàn toàn. Nhưng mà
lìa Giới Luật mà tu Tứ Niệm Xứ thì không bao giờ tu được. Mà không có Tứ Niệm Xứ
thì không bao giờ chứng quả A La Hán được. Cho nên đó là cái chặng đường cuối
cùng.
Mà bây giờ
chúng ta giới luật nghiêm chỉnh, chúng ta xả tâm bằng cách nhiếp tâm, an trú, bằng
cách Tứ Chánh Cần đủ cách, để rồi chúng ta mới bước vào Tứ Niệm Xứ. Thì bước
vào được Tứ Niệm Xứ thì con đường tu tập chúng ta mới chắc ăn, mới thành công.
Không có Tứ Niệm Xứ thì không bao giờ chúng ta chứng quả A La Hán được. Nó
không thể mà tăng đại. Bởi vì Tứ Niệm Xứ nó chuẩn bị cho chúng ta đi vào đúng
pháp, tu vào đúng pháp.
(37:37) Ngoài
Tứ Niệm Xứ mà chúng ta tu nhiếp tâm, an trú, chúng ta sẽ lạc vào đường tà.
Không có Tứ Niệm Xứ thì người nào cũng tu lạc vào đường tà hết. Cho nên vào Tứ
Niệm Xứ mà người ta chưa có hết tham, sân, si, mạn, nghi thô, mà người ta vội
vào Tứ Niệm Xứ là những người chưa biết tu Tứ Niệm Xứ. Cho nên Tứ Niệm Xứ đó là
pháp tà, chứ không phải là chính Tứ Niệm Xứ của Phật. Cho nên con phải tập lại
cho căn bản. Rồi sẽ đi vào Tứ Niệm Xứ rất tốt con, nhớ chưa? Có nghe lời Thầy
nói chưa?
Tu sinh
Minh Hòa: Dạ. Mô Phật.
Trưởng
lão: Con về tập.
Tu sinh
Minh Hòa: Con về con
thấy tính phút chứ không có còn đếm số nữa.
Trưởng
lão: Không còn đếm nữa
con, không còn đếm nữa, đếm nó còn động, (Dạ) tính phút thôi. Rồi cứ tác ý cho
đúng pháp như vậy đến một phút rồi xả nghỉ. (Dạ) Rồi lần lượt tăng lên hai
phút, lần lượt tăng lên ba phút, cái đồng hồ để đó. Chứ mình không có đếm để
mình tính bây giờ tôi đếm hai chục hơi thở, hai chục bước là một phút. Không cần
phải tính ba cái đếm đó nữa. Đếm nó mắc cái khởi ý của mình phải đếm ở trong
đó, không được. Nó thành ra cái pháp khác, nó không phải là pháp của Phật. Cho
nên con về tập lại đi con.
Tu sinh
Minh Hòa: Còn cái đó
cũng của con

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét