Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2024

185- ĐẠT AN TRÚ THẤY THỜI GIAN QUA NHANH

 

185- ĐẠT AN TRÚ THẤY THỜI GIAN QUA NHANH

(4:17) Trưởng lão: Bây giờ thầy Thanh Định gởi cái bức thư cho Thầy. hôm nay Thầy kêu Thanh Định lên. Xá Thầy thôi con! Con nhiếp tâm như thế nào được chưa? ba mươi phút?

Thanh Định: dạ thì con nhiếp tâm được ba mươi phút, vắng lặng đó. Thì theo con thấy thì bữa mà con ngồi con tu tập mà con thấy muốn ứa nước mắt, muốn khóc luôn đó. Con mừng quá tại vì hồi nào tới giờ con chưa thấy tâm mình nó vắng lặng như vậy. Mà hôm nay nó vắng lặng được như vậy thì con thấy con quá mừng. Con xin Thầy là con có ghi ở trong đó, thì trường hợp là nó có hai cái lẽ, cái lẽ nào mà nó đúng đó thì xin Thầy chỉ dạy cho con để mà con biết con tiếp tục con tu.

Hai cái lẽ đó, một cái lẽ thì con ngồi con thấy là cái tâm mình nó lâng lâng mà nó dễ chịu, coi như là mình ngồi đó cái thời gian mình không có nghĩ đến nó. Còn một cái phía sau đó, thì cái thời gian nó kéo dài lâu quá mà mình ngồi thì ba mươi phút nó rất là dài. Mà con cũng vẫn là bám theo cái hơi thở, cũng không có cho niệm khởi. Có khi cũng có niệm khởi nữa, chứ không phải không có. nhưng mà mình đã bám theo cái hơi thở mình liên tục, chứ mình không bám thì nó cũng có cái tà niệm nó phóng ra, không biết khi nào nó hết.

Trưởng lão: Ở đây thì coi như là cái phần mà nó lâng lâng, đó là cái trạng thái An trú. Tức là cái này là cái phần An trú. Còn cái phần mà con ngồi đây mà con thấy cái thời gian nó dài là cái phần Nhiếp tâm, con hiểu không? Hai cái trạng thái nó rõ ràng, nó khác nhau.

Thanh Định: Như vậy là con chỉ có nghĩ là cái phần duy nhất đó là nhiếp tâm thôi.

Trưởng lão: Không phải đâu, nó an trú. Nó an trú con mới thấy cái thời gian, khi mà nó an trú rồi cái thời gian nó trôi qua nó rất nhanh. Chừng mà nhìn lại ba mươi phút thấy cái thời gian như nó không có, đó là an trú. Bởi vì nó an trú rồi nó đâu có còn biết thời gian đâu, Cho nên cái thời gian qua rất nhanh ba mươi phút rất nhanh. Còn cái nhiếp tâm đó, do đó cái nhiếp tâm đó, là cái thời gian nó còn chi phối ở trong đó, vì con chưa được an trú mà, nó đâu có lâng lâng đâu.

Cho nên vì vậy đó, con phải thấy con cứ bị cái thời gian chi phối con. Cho nên con thấy, sao mà ba mươi phút nó lâu quá? Nó lâu quá bởi vì con đang vận dụng, cho nên lâu quá. Cho nên ở đây, cái sự an trú, là cái câu hỏi thứ nhất của con đó là cái trạng thái An trú, chứ không phải là trạng thái Nhiếp tâm, phân biệt cho rõ. Còn ở dưới này là cái trạng thái Nhiếp tâm.

Cho nên con thấy sao mà cái thời gian, nhưng mà con nhiếp tâm đúng pháp là con dùng cái câu tác ý. Cứ mỗi hơi thở con đều tác ý, tác ý, tác ý cho đến khi ba mươi phút con hoàn toàn không có niệm nào. Còn con không tác ý, cho nên con nhiếp tâm cái kiểu của con thì con còn thấy có vọng tưởng vô, có đúng không? ba mươi phút mà con thấy thời gian rất dài, mà vọng tưởng nếu mà không khéo, mình không chú tâm kỹ là nó sẽ vô. Còn nếu kỹ thì nó không vô. Có phải không?

(07:21) Thanh Định: Dạ! đúng rồi ạ.

Trưởng lão: Đó là cái nhiếp tâm của con, mà. Cho nên nó thiếu cái pháp, nó thiếu cái phương pháp Như Lý Tác Ý. Còn con có cái pháp Như Lý Tác Ý cứ kéo dài, kéo dài lần lượt trên đó, thì nó, khoảng thời gian dụng công mà tác ý và hít thở như vậy, thì cái thời gian đó nó sẽ nhiếp tâm thôi, chứ nó không có an trú được. Mà nó an trú thì nó không thể nào mà nó an trú được. Còn trên cái chỗ mà an trú, thì nó lại khi chúng ta tác ý một lần, rồi chúng ta. Như con, con cảm thấy cái trạng thái An trú nó thoải mái dễ chịu, mát lạnh, thì đó là nó an trú.

Cho nên bây giờ con lẫn lộn qua hai cái pháp, cái An trú và cái Nhiếp tâm. Cho nên con mới đưa ra câu hỏi, cái nào mà đúng, cái nào sai? Ở đây thật sự, cái Nhiếp tâm của con, đúng là cái pháp ở dưới là đang nhiếp tâm, đang nhiếp tâm cho nên nó còn có thời gian dài, và còn có niệm khởi. Còn ở trên, con vô An trú, cho nên nó không có niệm nữa đâu, mà thời gian rất nhanh. Ba mươi phút rất nhanh, cho nên an trú. Vì vậy mà con chuẩn bị căn bản nhất. bởi vì cái trạng thái mà con thấy dù là con an trú được, nhưng mà con vẫn thấy là cái hôn trầm, thùy miên con còn.

Thanh Định: nhưng hôn trầm bớt nhiều lắm Thầy.

Trưởng lão: bớt rồi thì tốt.

Thanh Định: tại vì con bây giờ coi như là con đấu tranh với nó ghê gớm lắm. Dứt khoát là con không có để cho nó nhíu con mắt lần nào hết. Coi như là cách đây cũng lâu từ năm rồi tới năm nay, con chiến đấu ghê gớm lắm. Nó quay trở lại nó đánh con cái lúc mà bảy giờ rưỡi sáng, từ bữa bảy giờ rưỡi sáng cái con chận được, cái nó quay trở lại bốn giờ, bốn giờ con chận luôn, là dứt khoát không để không nằm, không ngồi gì hết.

(09:17) Trưởng lão: Đúng đó, đó là cái chiến đấu của con. Chừng nào mà trên sự an trú này hoàn toàn là không có cái hôn trầm, thùy miên xen vô con, đánh con. Mặc dù là con có gan lì, con chống lại nó liền, con không để cho nó hôn trầm, thùy miên, đó là cái tu tập của con đó. Cho nên trên cái sự an trú, khi nào mà con an trú hết cái chỗ này rồi, chỗ này an trú hết hoàn toàn, coi thử coi từ sáng đến trưa, chiều ngày mai, ngày mốt, một tuần lễ, hoàn toàn là không thấy bóng dáng của hôn trầm, thùy miên vào cái thời nào hết.

Nó hay luân phiên con, buổi sáng không có, nó đưa buổi chiều. Buổi chiều không có, nó đưa buổi tối hay buổi khuya, nó luân phiên nó phá mình. Mà buổi nào mình cũng đánh dẹp nó hết, thì sau này nó hết luôn nó không còn có nữa. Mà không còn có nữa thì cái sự An trú của con đó là hoàn tất được cái giai đoạn thứ nhất của con, con hiểu không?

Thanh Định: con đó thì, con tu tập cái này nó nằm trong cái tuần vừa rồi đó, mà cái tuần rồi nó lẫn lộn với cái khúc dưới đó. Con nghĩ rằng chắc con phạm giới hay là gì hay là sai pháp cho nên từ cái chỗ mà nó không có cái chỗ đi vô cái yên lặng nữa, mà nó làm cái chỗ mình ngồi cái nó tỉnh queo vậy à. Mà nó bám theo hơi thở của mình, bám theo hơi thở mà mình cố gắng bám theo hơi thở con không buông, thì đó là cứ vậy thôi, mà không thấy cái vô an trú. Cho nên từ cái chỗ con nghĩ rằng mình là sai pháp rồi.

Trưởng lão: Không, cái này là nó nhiếp tâm đó con. Cái chỗ này là Nhiếp tâm chứ không phải sai pháp mà nhiếp tâm, đây là nhiếp tâm.

Thanh Định: vậy thì bây giờ con nghe Thầy trả lời con cũng mừng quá. Con mừng quá, vậy là con về con tu cái đó trước.

Trưởng lão: Phải rồi! Cái này cho nó đạt cho được hoàn toàn rồi con mới vào An trú. Bởi vì cái trạng thái mà lâng lâng này đó, là cái trạng thái. Con cảm giác nó mát lạnh rồi này kia, nó là cái trạng thái của An trú, chứ không phải là trạng thái của Nhiếp tâm.

Thanh Định: vậy thì con về tu lại cái Nhiếp tâm đi.

(10:52) Trưởng lão: nhiếp tâm cho nó vững vàng, cho nó thuần thục.

Thanh Định: con sợ con bị sai pháp rồi chứ.

Trưởng lão: rồi bây giờ phải tập lại chỗ đó cho nó thuần, mà nó cũng dễ chứ không còn có khó con nữa đâu.

Thanh Định: Dạ Mô Phật! Vậy là con xin thưa với Thầy là con cũng mừng cái điểm là cái con ngồi tự nhiên là con bị gì đó, nói đúng ra cái điểm theo cái tâm của mình, theo con thì con đuổi cái pháp này, từ cái chỗ bên là ngũ triền cái với ái kiết sử đó, là thầy biết không, coi như là con cũng cố gắng lắm! Tại vì con cũng biết là bên mình hồi nào tới giờ mình làm ăn hoặc là mình đụng chạm va chạm cái gì, cho nên cái đó là rất nhiều.

Cho nên từ cái chỗ đó là con, gần ngồi là con dành trước năm phút hay mười phút con đuổi nó, tại vì con biết thế nào lát nó cũng ra. Thế nào lát bên cái ái kiết sử đó, cho nên từ cái chỗ đó con mới nói là: "Thôi nha, chỗ đó là lát nữa thế nào cũng biết trước rồi khỏi cần nhắc, biết trước hết rồi, đừng có nhắc nữa, để tu tập. Ráng mày tập đỉ rồi mai mốt về mày đền ơn người ta, cái người đó là người ơn của mình đó, chứ không phải cái người đó là người thù, người ghét của mình đâu".

Trưởng lão: Đúng rồi, con tác ý như vậy.

Thanh Định: Cho nên từ cái chỗ đó con chận trước. Cho nên con mới mau được tiến tới cái chỗ đó đó, chứ không thôi cũng đau có dễ gì.

Trưởng lão: Đúng rồi! Cái pháp Như Lý Tác Ý, đúng được cái tâm niệm của mình. Cái hoàn cảnh của mình như vậy, bây giờ tu mình biết nó sẽ ra cái chỗ này. Nên con chận con tác ý trước, thành ra con mới tiến được. Chứ còn không chận nó, nó cứ bung ra cái ngõ này. Thì cái đó là cái đặc tướng, cái tâm tánh của con, con truy tìm ra được cái yếu của mình ở chỗ đó, mà mình ngăn chận trước. Như vậy tốt đó con. Bây giờ con về con nhiếp tâm trở lại cho nó thuần thục. Cái bài pháp đó thì Thầy thấy đúng chứ không sai đâu, không phải trật đâu.

Thanh Định: Hôm nay nghe Thầy trả lời là con cũng mừng quá, tại vì hai pháp con không biết pháp nào đúng pháp nào sai nữa. Mà con nghi trong đó là có cái pháp đúng. Tại vì con thấy là cái tâm mình nó vắng lặng đó, thì con thấy cái chỗ đó có thể nó đúng rồi, nhưng mà không biết cái đúng là như thế nào?

Trưởng lão: Thầy xác định cho con thấy cái chỗ nhiếp tâm và chỗ an trú, nó rõ ràng phải không?

Thanh Định: Dạ!

Trưởng lão: Bây giờ con phải lo cái Nhiếp tâm này cho nó vững, rồi bước vào An trú thì nó vững vàng nữa.

(13:16) Thanh Định: Dạ, con cũng xin cam đoan với Thầy chắc là một tháng nữa, con cố gắng dữ lắm.

Trưởng lão: rồi, rồi một tháng nữa thì…​

Thanh Định: Coi như là con miệt mài ghê lắm, mà con không bao giờ con buông cái thời gian. Mà con xin thưa Thầy là, sao mà con ngồi đủ ba giờ đồng hồ là chịu không nổi, làm như là nó bị ức chế đó, cho nên con đi..

Trưởng lão: À, đâu được, đâu được. Thầy bảo cho con bây giờ con chỉ tu ba mươi phút này thôi. Còn vấn đề mà muốn ngồi ba giờ, bốn giờ gì đó thì sau này hãy tính. (Dạ) Nó chưa tới cái giai đoạn đó, con hiểu không? Đừng có ngồi luôn liên tục như vậy không có được, đừng có tập ngồi. Mà ngay bây giờ làm sao mà nhiếp tâm, an trú cho được thôi.

Thanh Định: Không con đi đó thì đúng là cũng bảo đảm lắm, mà không có đến nổi mà nó bị niệm khởi, con cũng cố gắng ghê lắm (Vậy là tốt đó con). Nhưng con ngồi thì là con ngồi được hai, mà con đi một. Có hôm bữa con ngồi luôn ba luôn, cái nó bị ức chế. Lên ba luôn là chịu không nổi.

Trưởng lão: Kéo dài quá chịu sao nổi, không được. Cái sức của mình khi mà muốn tăng lên như vậy đó, thì nó chỉ có ở trên Tứ Niệm Xứ thôi, chứ còn ngoài cái pháp Tứ Niệm Xứ ra, con tăng lên là sai hết. Cho nên con bị ức chế liền.

Thanh Định: con xin thưa với Thầy là coi như là con bây giờ nói đúng ra cái là con có cái sức khỏe, cái là nội lực. Cho nên từ cái chỗ con tu tập đó, nó có cái điểm là nó làm cho mình cái là khoái chí, cái sức của mình là thích thú, mà để mình tu học.

Trưởng lão: Cái đó là nó có cái nhiệt tâm của nó, con. Nó thích, nó ham thích. Cho nên vì vậy lúc này, nếu mà để cái trạng thái đó nó sẽ mất đi, con sẽ tu tập không nổi đâu (Dạ, dạ). Bởi vì cái đó là cái nhiệt tâm, nhiệt huyết của mình, nó lại thích tu. Đó là cái tốt nhất đó con.

Thanh Định: Thầy trả lời như vậy là con cũng mừng quá rồi! Để con về con cố gắng tu tập, con cũng sẽ một ngày gần đây con sẽ lên trình Thầy lần nữa. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

947-BỐN LỰC VÔ LẬU

  947-BỐN LỰC VÔ LẬU (25:21) Còn người tu mà tâm vô lậu, nó sẽ có cái lực vô lậu của nó. Bởi vì tâm mình nó thanh thản, an lạc, vô sự thì ng...