183- BA CÂU TÁC Ý ĐỂ AN TRÚ
(30:37) Trưởng
lão: Minh Hòa con! Con xá Thầy thôi con. Con ngồi xuống đi con. Con ngồi
xuống đi đừng có quỳ, quỳ mỏi lắm, con ngồi xuống đi. Con tu tập, để Thầy đọc
chung cho mấy con nghe trong cái vấn đề của Minh Hòa tu tập: “thưa Thầy!
Gần tháng nay con tu tập như thế nào không biết mà vọng tưởng hết, không còn vọng
tưởng nữa. Như thế nào để diệt vọng tưởng, không còn trở lại, để yên tâm con tu
hành? Con xin biết ơn Thầy.”.
Nghĩa là
Minh Hòa nói như thế này, một tháng nay thì tu, lúc nào vào tu thì nó cũng
không có vọng tưởng, nhưng mà sợ nó còn vọng tưởng. Nghĩa là bây giờ mình phải
tiến tới như thế nào, dù là một giờ không vọng tưởng? Nhưng mà bây giờ tiến tới
như thế nào để vọng tưởng nó không có trở lại nữa. Bây giờ Thầy khuyên con như
thế này, khi mà con nhiếp tâm và an trú tâm, nó không còn vọng tưởng nữa, thì
con phải lìa khỏi cái câu đếm hơi thở của con. Hiện bây giờ con còn đếm mười
hơi thở, có phải không?
Tu sinh
Minh Hòa: dạ!
Trưởng
lão: Con có tác
ý đây: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết
tôi thở ra", rồi luôn ý thức không cho mất hơi thở. Nghĩa là luôn luôn
biết hơi thở ra vô một cách nhẹ nhàng. Và như vậy con đếm mười hơi thở tác ý một
lần, có phải không? (Dạ). Vậy từ đây về sau con chỉ tác ý một
lần thôi. Một lần đầu tiên thôi, sau đó không tác ý nữa, và không đếm mười hơi
thở.
(32:24) Tu
sinh Minh Hòa: dạ, không đếm hả?
Trưởng
lão: Không đếm!
Coi như là con đếm mười hơi thở. Rồi con tác ý nữa, “An tịnh thân hành” nữa,
thì đó là con đang nhiếp tâm, cho nó không vọng tưởng. Con hiểu cái pháp mà con
đang tu đó, có thể một giờ mà không vọng tưởng đó, mà con tác ý một lần, rồi
con đếm mười hơi thở. Rồi con tác ý một lần nữa, rồi con đếm mười hơi thở. Tác
ý lần nữa, thì đó là con đang nhiếp tâm.
Tu sinh
Minh Hòa: Nhiếp
tâm?
Trưởng
lão: Ừ nhiếp
tâm, cái nhiếp tâm của con nó không còn niệm nữa. Nhưng mà con dùng cái câu tác
ý: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi
biết tôi thở ra", thì cái câu đó nó không đúng cái pháp Nhiếp Tâm, nó
sai, con hiểu không? Cho nên bây giờ đó, coi như là con dùng sai cái pháp Như
Lý Tác Ý, nhưng nó lại nhiếp tâm được. Nó nhiếp không có vọng tưởng, phải
không? Bây giờ con muốn hết vọng tưởng hoàn toàn, con phải ở trên cái chỗ pháp
An Trú Tâm.
Tu sinh
Minh Hòa: An
Trú.
Trưởng
lão: An Trú.
Còn cái này con đang ở trong cái pháp Nhiếp Tâm, Nhiếp Tâm phải không? Con nghe
kĩ nè: Hiện giờ con đang tu là con đang ở trong cái pháp Nhiếp Tâm, vì cái pháp
Nhiếp Tâm đó tác ý một cái câu, rồi con hít thở mười hơi thở, phải không? (Dạ)
Con đếm một,
hai, ba, bốn. Con còn phải khởi đếm một, hai, ba, bốn tức là tác ý một, hai,
ba, bốn cho đến mười. Rồi con tác ý một lần nữa. Rồi con lại đếm một, hai, ba,
bốn cho đến mười, có phải không? Suốt có thể nó một giờ không vọng tưởng, chứ
không phải ba mươi phút đâu.
Tu sinh
Minh Hòa: Không
có vọng tưởng nào hết.
Trưởng
lão: Không có vọng
tưởng nào hết, thì đó là con đã hoàn thành được cái pháp Nhiếp Tâm. Bây giờ Thầy
dạy thêm cho con, để cho vọng tượng nó không còn trở lại - như ý con hỏi đó -
thì con phải an trú. Con phải an trú cho được cái tâm của con ở trong cái hơi
thở. Còn cái chỗ con đang tu tập đó là chỗ con đang nhiếp tâm trong hơi thở.
Tu sinh
Minh Hòa: Dạ.
Chứ chưa an trú?
(34:14) Trưởng
lão: Chưa an trú. Đó, bây giờ tới cái giai đoạn con tập tới cái pháp
an trú, hiểu không? Con lưu ý nhe: An trú thì con có ba cái câu tác ý, ba cái
câu tác ý một lượt.
Tác ý thứ nhất
là: "An tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết
tôi thở ra”.
Rồi kế cái
câu thứ hai: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra", thấy không?
Câu thứ
ba: "Với tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô, với tâm định tỉnh tôi
biết tôi thở ra".
Rồi bắt đầu
con chỉ biết hít vô, thở ra chứ không đếm nữa. Con tập từ mười phút rồi lên dần
tới hai mươi phút, lên dần ba mươi phút. Mà nếu ba mươi phút con hoàn toàn với
một câu tác ý đầu tiên mà ba mươi phút, kéo dài ba mươi phút, không có một vọng
tưởng, không có một hôn trầm nào xảy ra con, thì con đã đạt được cái pháp An
Trú Tâm.
Nó sẽ không
có vọng tưởng trở lại đâu. Rồi Thầy sẽ dẫn cho con vào pháp Tứ Niệm Xứ, thì con
sẽ tu trên pháp Tứ Niệm Xứ. Con sẽ ngồi suốt ngày, chơi như thế này không bao
giờ có một niệm khởi, không bao giờ mà có một hôn trầm, thùy miên nào nữa. Trừ
ra trên pháp Tứ Niệm Xứ, thì con mới đạt được cái thời gian không vọng tưởng trở
lại, không hôn trầm, thùy miên trở lại. Nghĩa là lúc bấy giờ là lúc sắp sửa làm
Phật rồi, còn vọng tưởng làm sao làm Phật? Mà còn ham buồn ngủ thì làm sao làm
Phật được? Con hiểu không?
Cho nên khi
đó đó, con sẽ được tu tập trên Tứ Niệm Xứ. Bây giờ con đang ở trên cái pháp An
Trú Tâm, chứ không phải Nhiếp Tâm nữa. Cái pháp Nhiếp Tâm này con bỏ, con không
tu theo nó nữa, mà con tu theo cái pháp mới, phải không. Cái pháp này coi đạt
được rồi, thì phải leo tới pháp mới. Hiểu chưa? Rồi hiểu rồi, bây giờ con về, để
rồi nhớ ba cái câu tác ý đó. Rồi tác ý rồi, bắt đầu cứ hít thở, cứ nương vào
hơi thở, thở ra, thở vô, thì con sẽ thấy sự An Trú.
Con còn tác
ý một, hai, ba, bốn đến mười đó, thì không bao giờ có sự An Trú, con hiểu
không? Còn cái này không tác ý thì con sẽ cảm nhận được cái thân của con an
trú. An trú nó an lạc nó thỏa mái, nó mát mẻ, nó làm cho con rất là hoan hỷ, rất
là ham tu. Đó, rồi con về, con lo tu đi, hiểu không? Nó sẽ đạt được kết quả tốt
đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét