167- CHỈ CHẤP NHẬN TRẠNG THÁI THANH THẢN
(4:08) Tu
sinh 1: Còn ở trong tâm con thì những cái niệm thiện nó cũng có những
cái trạng thái, ngoài cái trạng thái nó hiện những cái luồng tư tưởng đó thì nó
cũng có trạng thái thanh tịnh nó xen vô. Thì cái trạng thái này nó sinh ra con
thấy nhiều khi con cũng hơi lười thì có những lúc con cũng ngủ phi thời. Còn có
những cái trạng thái thanh tịnh nó nhẹ nhàng, ngoài những cái trạng thái đấy ra
thì nó cũng bình thường, lâu lâu nó cứ xuất hiện những trạng thái tưởng như vậy.
Trưởng
lão: Khi nào mà
nó xuất hiện những cái mình sử dụng trạng thái như vậy thì con tác ý đuổi nó
đi. Và đồng thời như nó lười biếng này kia thì con sử dụng pháp đi kinh hành để
phá, con phá nó. Nghĩa là bây giờ nó có dạng nó vậy, con biết là nó lười biếng,
tức là nó xuất hiện những cái trạng thái. Vậy đó là mình nắm vào cái pháp đi
kinh hành mười bước rồi ngồi xuống hít thở năm hơi thở. Cố gắng khắc phục cho
được, phá cho được cái tâm mình. Chứ không khéo nó sẽ lôi con mà con tu không
có được. Nó sinh ra lười biếng, hôn trầm, thùy miên đó.
Nhớ ở sự hướng
dẫn của Thầy nó có phương pháp đối trị các ác pháp hết. Còn các cái luồng tưởng
mà nó xảy đến con là dùng cái pháp tác ý: “Đi, ở đây không chấp nhận,
chỉ biết cái tâm bất động, thanh thản, an lạc. Hoàn toàn ngoài ra
có những cái trạng thái gì trong thân này mà xuất hiện cái cảm nhận, cái cảm
giác gì đều là ma hết! Tao không cho mày vô đây”. Đuổi hết, con tác ý đuổi
hết, dùng cái pháp Như Lý Tác Ý đuổi. Có vậy thôi, thì nó sẽ không vào. Nó
không đến con nữa sau này con tu nó dễ. Chứ còn bây giờ nó bị, trước kia con
không biết, con niệm Phật ức chế nó nhiều nó hay xuất hiện ra những hiện tượng
đó. Thậm chí như hôn trầm, thùy miên nó cũng nhiều, ức chế quá nó sinh ra hôn
trầm, thùy miên nhiều.
Cho nên ở
đây Thầy dạy mấy con mà tu đúng thì mấy con thấy thoải mái dễ chịu, tu tới đâu
nó tiến bộ tới đó. Cố gắng, có cái gì trình bày cho Thầy, viết bức thư đến cho
Thầy. Thầy thấy, cần nếu mà Thầy thấy cái pháp đó không cần thì Thầy nhắc bảo
phải tác ý xả nó thôi. Còn cái nào mà cần thì Thầy cho gặp, để mà Thầy dạy mấy
con trở lại tu tập cho nó đúng cách, còn bây giờ thì mấy con cứ tập.
Nhớ, cái người
nào Thầy dạy một phút thì cứ tu một phút, đừng có tự tu lên. Có nhiều người Thầy
dạy năm phút làm lên mười phút, thậm chí ngồi luôn ba mươi phút nữa, lười biếng
đến mức độ Thầy thấy không chịu nổi. Thầy dạy bao nhiêu là cứ làm bao nhiêu
thôi. Cái sức của mình, thay vì mình tu cho còn thừa sức, còn bao nhiêu cái
pháp khác để cho mình tu.
Ví dụ như
mình quán vô lậu, mình ngồi mình chơi để coi thử từng cái tâm niệm của mình coi
nó sanh những cái niệm gì, cái vọng tưởng gì? Để rồi mình tư duy, quán xét,
mình áp dụng vào những cái bài học đạo đức, giới luật xả nó đi. Thì cái đó nó lợi
ích mà nó nhẹ nhàng, nó đỡ, nó không bị ức chế. Mà sau những cái xả tâm đó lại
nhiếp tâm nó lại dễ dàng. Nó không có khó, không có bị ức chế thần kinh, chứ tập
trung quá nó bị ức chế. Trong khi cái tâm mình tham, sân, si nó còn nhiều quá,
mình nỗ lực, mình cố gắng ức chế đừng có niệm vọng tưởng khởi vào coi chừng
nguy hiểm. Để tự nhiên nó xả ra, mình sống trong cái trạng thái tùy thuận, vui
vẻ. Nó không bị những chướng ngại pháp xung quanh của mình nó làm cho mình bực
bội thì mình sẽ dễ dàng tu.
Nhớ, Mấy con
còn tuổi trẻ nhỏ phải ráng tu mấy con, mà tu cho đúng. Có gì thì thưa hỏi, đừng
có ngại. Ví dụ hỏi cô Út, thế nào cô Út cũng cho vô gặp Thầy. Thầy ở sát một
bên, chứ Thầy đâu có dám bỏ đi xa. Cỡ mà Thầy đi ra ngoài Phước Hải hoặc Thầy
đi ra ngoài Ninh Bình chỗ mà Thầy Thanh Quang ở thì chắc mấy con phải chạy ra
đó gặp Thầy luôn. Còn đây Thầy ở sát một bên, có gì la một tiếng cũng có Thầy,
không có sợ. Phải ráng tu, có Thầy một bên thì không có sợ.
(8:13) Cho
nên Thầy chờ, Thầy cho mấy con tập nhuần nhuyễn rồi, Thầy mới đi ra ngoài đó ít
hôm. Chứ bây giờ ở trong này các thầy mà đang nỗ lực tu như vậy bỏ lỡ có cái gì
mình phải có trách nhiệm. Còn Thầy ở gần bên nó đỡ. Thầy biết nhiếp tâm mà mấy
con nhiếp bậy là mấy con loạn thần kinh. Ham tu quá đó, mình nhiếp cho nó đừng
vọng tưởng, thì có Thầy. Có cái gì mà hiện tưởng gì ra thì Thầy biết nó ở chỗ
nào, nó sai chỗ nào Thầy biết liền, Thầy chặn đứng lại liền, nó đỡ. Mấy con cứ
nỗ lực tu đi, có Thầy một bên không có gì đâu mà sợ.
Đó như con
thấy, vì cái nhiếp tâm của con niệm Phật mà bây giờ nó quen, nó thành thói quen
của nó rồi. Khi mà mình nhiếp vô cái thì nó hiện cái tướng đó ra, nó làm cho
con tiến tới rất khó. Vì vậy cho nên vậy mà con tu ít cái chỗ nhiếp tâm lại,
con xả ở trong Tứ Chánh Cần nhiều hơn. Để lần lượt cái tâm mình nó thanh tịnh
cái giới luật, thì mình sống, mình giữ gìn cái giới luật của mình nghiêm chỉnh:
ăn, ngủ đừng có phi thời.
Mà ăn thì
mình cố gắng mình giữ ăn ngày một bữa rồi, thì chắc chắn là thế nào mình cũng đạt
được. Mình đừng có sợ bệnh, sợ đau. Ăn ngày một bữa không có đau đớn gì đâu mà
sợ. Ông Phật ngày xưa tới chừng sắp chết mới đau, chứ đâu có đau bậy, đau bạ.
Thầy đây, mấy con thấy đâu có đau bậy, đau bạ đâu, ăn ngày một bữa có chết chóc
gì đâu?
Còn ngủ thì
nó khó hơn, không phải dễ đâu! Ăn, ngủ, thì cái ngủ nó khó hơn, bởi vì nó có những
cái trạng thái lười biếng. Cho nên mình lại có pháp Thân Hành Niệm mà. Cái pháp
mình đi kinh hành mình ngồi xuống hít thở năm hơi thở. Thì tụi hôn trầm, thùy
miên nó nghe cái pháp đó là nó sợ rồi. Cứ đi mười bước, ngồi xuống, đứng lên ngồi
xuống riết anh ngủ không được anh tức mình anh phải đi thôi. Mấy con thấy có
cái phương pháp hẳn hoi để mình diệt nó, đâu có sợ, không có sợ, đừng có sợ! “Mày
buồn ngủ, được rồi. Mày gục một cái, tao cho mày gục”. Đứng lên cái mình đi
kinh hành, mình tác ý hẳn hoi, tác ý từng cái hành động của bước đi của mình
đàng hoàng, mình tác ý. Cái lệnh của mình tác ý, chứ đâu có làm thinh để cho nó
ngủ đâu! Cho nên mình tác ý một hơi nó đi mất. Có cái pháp để phá cái si của
mình.
Cho nên còn
cái trạng thái gì tưởng con cứ tác ý đuổi ra. Trong thân này chỉ có một cái trạng
thái: Thanh thản, an lạc, vô sự mà thôi. Không có cái trạng
thái nào chấp nhận trong này hết. Vậy thì mấy con sẽ có cái pháp tác ý, mấy con
sẽ bình an đi tới nơi tới chốn, mà không có những cái trạng thái tưởng nào chạm
đến các con được. Hễ gặp cái gì thì tác ý xả bỏ nó, trừ ra cái trạng thái:
Thanh thản, an lạc, vô sự.
Thì thanh thản,
bây giờ cũng mấy con thấy tâm mình đâu có gì đâu mà không thanh thản? Còn cái
thân mình nó có đau nhức, có ngứa ngáy chỗ nào đâu mà không an lạc? Rồi bây giờ
mình có làm gì đâu, tâm mình đâu có nghĩ ngợi cái gì, mà thân mình cũng đâu có
làm cái gì đâu, ngồi chơi, có gì đâu! Không phải vô sự sao các con? Đơn giản, hết
sức đơn giản, dễ hiểu, rất dễ hiểu chứ đâu có gì kỳ lạ đâu? Nhưng mà từ cái chỗ
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của một cái hiểu biết đó, nó sẽ càng đi tới
thì nó có sự an lạc thật sự, nó kéo dài ra cái sự an lạc đó. Mà an lạc của nó,
nó đâu có phải bằng cách xúc tưởng hỷ lạc đâu? Nó không phải vậy. Đó, mấy con
ráng tu mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét