160- TÁC Ý DẪN TÂM VÀO CHỖ MÌNH MUỐN
(00:02) Trưởng
lão: Giác Thường, con trình bày cho Thầy nghe sự tu tập của con đi
con. Giác Thường con. Con ngồi xuống đi con.
Sư Giác
Thường: Kính
thưa Thầy, con Giác Thường. Kính bạch Thầy, trong thời gian tu luyện của con,
Thầy đã cho con là an trú nửa tiếng, ba mươi phút. Thì trong sự tập luyện của
con, thì ở trong cái sự an trú của con nửa tiếng rất tốt, không có gì trở ngại.
Con liên tục là tác ý rồi hơi thở vô hơi thở ra năm, rồi tác ý cho đến nửa tiếng
thì con thấy thân tâm con không có những cái niệm khởi, niệm xẹt. Nhưng có giờ
sau thì có thể có hôn trầm nó xẹt vào, nhưng khi hôn trầm xẹt thì con bị hôn trầm
đến thì con không ngồi mà con sẽ đi kinh hành để phá hôn trầm.
Thì trong thời
gian này con chỉ tập là nửa tiếng ngồi và nửa tiếng đi kinh hành. Có thể đi
kinh hành để khi có hôn trầm, nếu không có hôn trầm thì con cũng đi tự nhiên để
tâm thanh thản, an lạc và vô sự. Như con thấy như vậy thì nửa tiếng ngồi và nửa
tiếng đi thì con thấy nó rất là tốt. Con vô con là tác ý là: “Luôn luôn
thân tâm thanh thản, an lạc, vô sự, bất động trước các ác pháp và cảm thọ.” Như
vậy thì trong thời gian của con, thì Thầy cho con ở đây trong thời gian ba chục
ngày đây thì con thực hiện thì thấy nó cũng tốt, nó không có gì trở ngại, kính
bạch Thầy.
(02:36) Trưởng
lão: Bây giờ Thầy sẽ hướng dẫn thêm cho nó rõ, để biết cách tu cho nó
cụ thể hơn, nó đi vào cái sự an ổn được cái thân tâm của mình. Cái thứ nhất là
nhiếp tâm. Nhiếp tâm, mấy con lưu ý, mình nhiếp tâm bằng cái phương pháp dẫn
tâm vào đạo. Tức là thường tác ý, nhớ kỹ, thường tác ý thì nó sẽ không có niệm.
Còn bây giờ mấy con thả lỏng ra mà không có tác ý, tức là mình ngồi mình thở hoặc
mình đưa tay ra vô, rồi cứ để cảm nhận cái đưa tay ra vô thì có niệm, nó dễ
dàng có niệm.
Còn mình tác
ý theo, thì lúc bấy giờ đó mình nhiếp tâm làm sao cho tâm mình nó gắn bó với
cái hành động của mình, cái hơi thở hoặc cánh tay đưa ra vô hoặc là bước đi của
mình. Mà mình tác ý, thường tác ý tức là thường dẫn, chứ không phải để cho nó tự
cảm nhận cái hành động bước đi. Rất khó, bởi vì tâm chúng ta không thể dễ dàng đâu.
Cho nên có phương pháp như cái lý mình tác ý, như cái lý của bước đi, như cái
lý của cánh tay đưa ra vô, như cái lý của hơi thở.
Bởi vì hơi
thở các con thở ra, cánh tay thì mình đưa ra vô, theo cái lý đó mình dẫn nó.
Theo cái lý đưa tay, theo cái lý bước chân đi, theo cái lý của hơi thở ra vô,
mình sẽ tác ý dẫn nó thì cái tâm của mình nó sẽ nhiếp được, nó không bị những
cái niệm khác nó xẹt vào. Và tác ý như vậy không có nghĩa là vọng tưởng, mà tác
ý như vậy có nghĩa là cái phương pháp dẫn tâm mình vào cái chỗ mình muốn. Cũng
như bây giờ mình muốn nhiếp tâm mình, thì cái ý muốn của mình muốn nhiếp tâm
mình trong cái hơi thở, thì cái phương pháp tác ý đó nó sẽ dẫn cho cái tâm của
mình vào với cái hơi thở.
Cho nên đừng
nghĩ rằng cái tác ý đó là cái vọng tưởng của mấy con. Không phải! Đó là cái
phương pháp dẫn tâm vào cái chỗ mình muốn. Cũng như sau này mấy con muốn cái
thân không đau thì mấy con dẫn cái thân tâm mấy con vào cái chỗ không đau. Đó,
đó là cái đầu tiên. Cái kế nữa khi mà chúng ta dẫn được rồi thì chúng ta lại tiếp
tục cái câu tác ý khác để chúng ta dẫn cái tâm của chúng ta, cái thân của chúng
ta nó vào cái chỗ an ổn.
(05:12) Bởi
vì mình dẫn chứ chưa có an ổn, mình sẽ tác ý cái câu tác ý. Cũng là cánh tay
đưa ra vô, cũng là hơi thở ra hơi thở vô, cũng là bước đi bình thường chứ nó
không có thay đổi cái hành động, mà cái câu tác ý thay đổi. Thí dụ như: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra” hoặc: “Đưa
cánh tay ra tôi biết tôi đưa cánh tay ra, đưa cánh tay vô tôi biết đưa cánh tay
vô”. Các con thấy cái câu tác ý thì khác nhau, hít thở cũng vậy mà đưa ra
vô thì nó cũng vậy. Tác ý qua cái hành động thì cái câu tác ý mà cái hành động,
thì câu tác ý đưa ra vô, hít ra vô thì giống nhau. Cho nên đó là cái phương
pháp mình nhiếp tâm vào cái cánh tay đưa ra vô và cái hơi thở.
Còn bây giờ
chúng ta bước qua một cái giai đoạn thứ hai nghĩa là mấy con dẫn lúc nào dẫn nó
cũng không có bị hôn trầm thùy miên. Bởi vì mấy con nhắc là nó ít có bị hôn trầm
thùy miên lắm. Còn mấy con ngồi không yên lặng để mà thấy hơi thở ra vô hoặc là
tự cảm nhận cánh tay ra vô mà ngồi thì dễ bị hôn trầm thùy miên. Mấy con cũng
ngồi mà mấy con tác ý mấy con nhắc, thì ít có khi nào nó bị, nghĩa là mình thường
xuyên mình nhắc.
Thì do đó,
sau tới cái câu tác ý thứ hai là: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít
vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Thì lúc bấy giờ đó, chúng ta
không có tác ý liên tục như cái câu hơi thở hoặc cánh tay ra vô. Thí dụ như đầu
tiên chúng ta vào tu để nhiếp tâm trong cái hơi thở hoặc cánh tay đưa ra vô.
Thí dụ: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi
hít vô thở ra: “Hít, thở, hít, thở”, tác ý từng hơi thở, các con thấy
chưa? Còn vì tác ý như vậy là chúng ta sẽ nhiếp được bằng cái phương pháp dẫn.
Cho nên
chúng ta có thể nói rằng người nào có thể mà chịu khó, nhiệt tâm thì chúng ta
vào tu là chúng ta đã nhiếp được dễ dàng không có khó khăn. Mấy con có thể kéo
dài ba mươi phút rất dễ không có khó. Bởi vì mình có pháp mà, mình dẫn từng cái
hành động của cái hơi thở hoặc là từng hành động cánh tay. Thí dụ như: “Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra” thì mình đưa ra. “Đưa tay vô
tôi biết tôi đưa tay vô” thì mình đưa vô. Rồi đưa ra thì mình
nói: “Đưa ra”, “Đưa vô” mình đưa vô, “Đưa
ra” mình đưa ra, “Đưa vô”… Thì rõ ràng cái ý của mình
luôn luôn nó dẫn cánh tay mình đưa ra, đưa vô. Mà nếu mà trong khi mấy con chịu
khó mà tu đúng như vậy, thì mấy con sẽ nhiếp được hoàn toàn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét