162- THIỆN XẢO TÁC Ý DẪN TÂM
(46:18) Trưởng
lão: Thì tác ý vậy là dẫn nó, như cái Pháp Thân Hành Niệm đó.
Tu sinh
Thiện Tâm: Dạ, đúng
rồi nó cũng gần giống vậy.
Trưởng
lão: Gần giống vậy,
nhưng mà đây là cái pháp dẫn tâm, nhiếp tâm thôi, chứ chưa phải là như cái pháp
Thân Hành Niệm. Nhưng mà mình làm cái điều này giống như pháp Thân Hành Niệm,
nhưng mà lại là nhiếp tâm. Bắt buộc mấy con nhiếp tâm bằng cách dẫn bằng pháp,
làm chủ thân tâm của mình, bây giờ làm chủ bằng pháp. Các con hiểu không? Sau
này cũng vậy, mình cũng dẫn mình làm chủ bằng pháp chứ làm sao?!
Tu sinh
Thiện Tâm: Thưa Thầy,
nhưng mà thí dụ như con đứng lên chẳng hạn, thì lúc đầu con đi hết một vòng nữa,
con đứng lên thì mình thở ra, thì bắt đầu nó không có niệm gì hết trơn, cái rồi
mà không khéo thì nó lại sinh ra vọng tưởng. (Chứ sao!) Vậy thì làm sao thưa Thầy?
Trưởng
lão: Đó, bắt đầu
bây giờ chỉ cần con nhắc, rồi con mới làm, chứ con đứng lên mà coi chừng. Tức
là mình cảnh giác mình nhắc: “Coi chừng nó niệm nó vô chỗ này”. Con chỉ nhắc nó
vậy là nó sẽ không vô chỗ đó nữa sao. (Tác ý vậy thôi). Tác ý thôi. Bởi vì mình
biết cái kẽ hở chỗ đó nó sẽ vô, nhưng mà mình cứ làm thinh thì nó sẽ vô, cho
nên mình nhắc ngay liền cái chỗ đó, chỗ kẽ đó nó vô thì nó sẽ hết. Tại vì mình
khéo léo ở trên pháp Như Lý Tác Ý con. Mình chủ động nó bằng pháp, chứ đâu phải
là gì? Thì nó sẽ hết!
Cho nên mình
không bị ức chế mà mình dùng cái pháp dẫn nó chỗ này. Nhớ kỹ như vậy thì từng
cái kinh nghiệm của mấy con, ba mươi phút mấy con sẽ nhiếp được. Kỳ này Thầy đến
đây là giúp cho mấy con ba mươi phút hoàn toàn, người nào cũng ba mươi phút, chứ
không phải là có mình sư Giác Thường mà ba mươi phút đâu.
Còn sư Giác
Thường hiện giờ là phải an trú. Nó đi hơn mấy con một bước rồi đó, an trú. Còn
mấy con phải nhiếp tâm cho được ba mươi phút. Tuần sau Thầy về đây là người nào
cũng phải ba mươi phút hết đó, để rồi đi tới vào cái chỗ an trú. Mà rồi khi mà
cái người an trú được ba mươi phút rồi, thì Thầy sẽ dẫn họ vào Tứ Niệm Xứ. Đâu
đó nó hẳn hoi đàng hoàng, nó phải đi có pháp nó đàng hoàng chứ.
(48:19) Rồi
bắt đầu Tứ Niệm Xứ xong rồi thì mấy con, bây giờ là có duyên được sống gần bên
Thầy rồi. Được sống gần bên Thầy là còn tu dữ tợn hơn nữa chứ không phải… Thầy
bảo hàng ngày phải tu như thế nào, thế nào mấy con đừng có nghĩ gần bên Thầy sướng
lắm đâu. Tu lơ mơ là không được, chứ không phải dễ đâu. Nghĩa là được ông thầy
mà kềm kẹp mình là phải siêng năng lắm mới được, chứ không phải dễ đâu.
Cho nên khi
mà gần Thầy, ngủ gục không có được chút nào đâu, đừng có nói chuyện, đâu phải dễ
đâu! Mà lơ là tu cũng không được nữa. Cho nên tại sao Thầy cất thất khít khít vầy
làm chi phải không? Thầy ngồi bên thất Thầy mà Thầy nhìn qua, người nào mà tu
sai, tu mà lơ mơ là Thầy vô cửa liền đó. Chứ không phải ở đây cái thất, kia cái
thất xa xa như thế này, nhìn sao cho nó hết? Phải không? Cho nên vì vậy mà ngồi
đây xem qua thì mấy con không có chạy đâu, nhất là mấy con sợ nữa. Thầy ngồi
kia kìa, mà bây giờ thất của mình sát một bên đây mà mình không tu thì chết
mình nữa, lại còn sợ hơn.
Thành ra, mấy
con thấy Thầy, mục đích của Thầy đánh tâm lý ngay liền. Còn như vầy, mấy con
lén lén còn hôn trầm được. Tu chơi được, xa không thấy. Cho nên ở đó thì mới
không được. Cho nên con ráng về tập tu lại kỹ con, nhiếp tâm cho được. Quyết định
mà, kỳ này phải làm cho được! Trong cái số người mà trước mặt Thầy phải làm cho
được hết, không có người nào mà rớt. Rớt là xấu hổ lắm mấy con! Thầy nói mấy
con mà ở lại là mấy con xấu hổ đó, trò gì mà học thi rớt thì còn cái gì mà..
Tu sinh
Thiện Tâm: Dạ, vậy
con cũng ráng cố gắng vậy, nhưng mà con thấy chắc là có khả năng được, nhưng mà
không dám hứa trước. Nhất là khi con …
Trưởng
lão: Hứa đàng
hoàng. Chứ mai mốt phải làm giấy cam đoan đàng hoàng chứ, phải làm được chứ
không dám hứa. (Dạ) Nhất định là phải làm được, không được thì thôi chết đi cho
rồi đi. Thầy nói không được, cái thân này mà không được: “Thôi cuộc đời này thì
thà chết đi sướng hơn để mà sống làm chi mà làm cái chuyện không được như thế
này. Người ta làm được mà mình làm không được, dở!”.
Con thấy Thầy
nè, nhỏ con nè, ốm yếu, phải không? Mà làm được! Thử hỏi mấy con làm không được
là thua Thầy xa lắm. Thịt mấy con nhiều hơn Thầy nhiều quá, mà cao hơn nữa, mà
làm không được là dở hơn Thầy chứ gì? Nhỏ con người ta làm được, còn mình lớn
con mình làm không được. Lớn con phải làm giỏi hơn. Rồi, thôi con về nỗ lực làm
cho được mấy con!
Tu sinh Thiện
Tâm: Thưa Thầy, cho
con được hỏi thăm thêm. (Rồi, rồi.) “Cái Người Tạo Dựng Niềm Tin” đó, cái phải
đại ý là nói về cái Đức Sáng Tạo Truyền Đạt Bài Học Trong Cuộc Sống. (Ừ) Đó,
thì con thấy tại vì cái bên kia là nó thiếu, bên nhà trường là nó thiếu, thì
ông thầy chắc là có Đức đó.
Trưởng
lão: Đúng vậy
đó con. Rồi.
Tu sinh
Thiện Tâm: Dạ, cảm
ơn Thầy.
(50:58) Trưởng
lão: Bây giờ tới phần Phước Tồn, con thì bị cái bệnh trầm kha. Lên
đây! Coi cái bệnh thừa hơi này nó còn bao nhiêu nữa đây? Đập cho một hơi cho nó
hết hơi ra cho rồi.
Sao, con tu
tập sao, thấy như thế nào? Thì mình trường hợp mà bệnh thừa hơi con hết hay
không? Còn ợ không? Xá Thầy thôi con. Kỳ này là thật sự là nỗ lực tu thật đó mấy
con, không có người nào mà tu chơi chơi nữa được đâu!
Con thấy
sao? Cái bệnh con tu tập nhiếp tâm vậy, rồi cái bệnh con như thế nào?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ,
kính thưa Thầy thì, con thì như tối này thì con thấy nó không có giảm, mà nó lại
tăng. Vì thế cho nên buổi khuya thì con hầu như là ít khi nào mà ngồi hoài được,
thường là đi suốt. Vì thế cho nên đi, đi tới năm giờ luôn. Và con thấy rằng,
trong lúc đó luôn lúc nào nó cũng thừa hơi và nó gây đau khổ. Có hôm bữa đó thì
con vừa đứng lại tác ý là nó đánh con một cái, và nó muốn bật ngửa ra phía sau,
nếu mà con không có kịp thì con có thể nó té đập đầu xuống đất. Rất là mạnh.
Cái đấy con không biết là như thế nào?
Thì mới hồi
khuya này thì con có làm thử thì như con đi nửa vòng thất, con chỉ tác ý
là: “Tâm thanh thản an lạc vô sự!”, thì con đi nửa vòng thất. Rồi
sau đó thì con tiếp tục tác ý một lần thứ hai nữa, thì con mới đi nửa vòng thất
nữa. Sau đó con mới ngồi xuống, ngồi xuống khoảng chừng vài giây, trong vòng
khoảng chừng nửa phút thì con mới đứng dậy tiếp tục tác ý nữa. Và như vậy thì
nó không có đánh cái hôn trầm, mình không bất ngờ được. Con thấy trong cái công
việc này, con không biết phải khắc phục như thế nào, kính xin Thầy chỉ dạy!
(53:03) Trưởng
lão: Bây giờ thì theo Thầy thấy qua cái bệnh của con, con nên tu kết hợp
giữa năm hơi thở với mười bước đi, theo cái pháp mà luyện nghị lực của mình.
Thì tập nhiếp tâm trong cái thời gian nhiếp tâm ở trong cái pháp đó là ba mươi
phút thôi. Ba mươi phút thôi chứ còn không có được tu nhiều hơn nữa. Và đồng thời
nếu mà có tu tập thêm mà đi kinh hành để phá hôn trầm thùy miên không có nghỉ,
thì con đi bình thường thôi, không có nhiếp tâm. Chỉ có thời gian mà tập, vừa
đi vừa ngồi, trong cái khoảng thời gian đó. Chứ còn bây giờ mình nhiếp tâm như
thế này mà cái bệnh thừa hơi con nó cũng còn hoài, nó không hết, mà nhiếp tâm
chưa được.
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ,
kính thưa Thầy, nhưng mà vì, con có thử về đi kinh hành mười bước và ngồi xuống
hít năm hơi thở rồi. Nhưng mà khi ngồi xuống trong vòng năm hơi thở thì những lần
đầu thì được, còn những lần sau thì hơi thở thứ ba, thứ bốn là nó rỗng lắm, rất
là nhanh.
Trưởng
lão: Trời, sao
mà nhanh quá vậy?! Dễ dàng quá. Như vậy là con không nên sử dụng hơi thở, con
không có nên ngồi. Đó là qua cái đặc tướng của con. Sự thật ra thì năm hơi thở
là cái thời gian nó quá nhanh, thế mà con bị lặng rồi. Hơi thở thứ hai, thứ ba
là bị lặng rồi, thì như vậy cái sự hôn trầm của con nặng quá, nó quá nặng.
Theo Thầy
thì con chỉ cần phải tu cái pháp mà Thân Hành Niệm, mà tác ý từng cái hành động.
Thí dụ như: “Dở chân lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!”,
con có tập cái pháp đó chưa?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ!
Con có tập rồi.
Trưởng
lão: Rồi, con
thấy pháp đó con nhiếp tâm và như vậy con có nhiếp được không?
Tu sinh
Phước Tồn: Dạ,
kính thưa Thầy! Nếu mà nhiếp tâm thì nó không được trọn vẹn. Ví dụ trong vòng
chừng là ba, bốn phút đầu thì được, nhưng mà trở về sau thì nó có niệm xen vào.
(55:26) Trưởng
lão: Đã tác ý như vậy mà còn niệm xen vào thì thiệt ra cái sự này. Tác
ý từng hành động mà, dẫn nó từng hành động, (Dạ, đúng rồi) mà nó còn xen vào
thì thật sự ra, thì cái sự nhiếp tâm của con còn quá yếu, quá yếu! Nên là cái sự
nhiếp tâm của con nó quá tệ. Thầy nói là coi như liệt tuệ rồi đó. Mà trong kinh
sách của Phật gọi là liệt tuệ, cái trí tuệ của con nó quá liệt. Tức là cái sự tỉnh
thức của con nó quá liệt, cho nên nó không còn sáng suốt nữa, cho nên nó mới có
niệm vào. Mà trong khi con tác ý rồi, con mới có cái hành động.
Cái pháp
Thân Hành Niệm là cái pháp nó dẫn rất là chặt chẽ. Nghĩa là nó khít khao đến
cái mức độ mà Thầy nói rằng nước đổ nó không lọt, nó không thấm qua được. Cái
pháp đó nó khít niệm, cho nên không làm sao mà còn niệm. Mà con còn niệm là cái
sự mà liệt, cái ý thức của con nó quá là liệt rồi, cho nên nó mới vô được. Chứ
còn cái pháp Thân Hành Niệm, mà có thể một cái người mà tập pháp Thân Hành, bởi
vậy nó sinh ra cái tưởng lực rất là dễ dàng lắm. Bởi vì nó ức chế tâm quá độ
cao, quá độ cao con phải tập lại kỹ cho hẳn hoi, không để mà cái ý thức của con
nó quá liệt như vậy. Phải tập cho kỹ hoàn toàn!
Rồi mình bắt
đầu tập mười phút. Mà nếu được trong mười phút rồi, thì tập lên mười năm phút,
lên mười năm phút, hai mươi phút. Nghĩa là con phải tập theo kịp chúng, cho kịp
chúng là phải ba mươi phút. Để người ta đến ba mươi phút, người ta an trú là
con cũng phải ba mươi phút an trú. Con phải tập nhiều hơn nữa và quyết định hơn
nữa. Nghĩa là cuộc đời không còn thấy cái bệnh đau mình chút nào hết, mà chỉ
còn biết ôm pháp mà thôi!
(57:18) Mà
bây giờ con tu về cái pháp mà Thân Hành Niệm, tác ý từng hành động thì Thầy biết
rằng con đã tập cũng quen với cái pháp đó rồi, chứ không phải không. (Dạ) Con
hiểu không? Cho nên ôm cho thật chặt pháp đó. Nếu mà nó còn cái niệm khởi nữa
thì ôm rất chặt lại, tác ý rất kỹ lưỡng hẳn hoi, rất nhiệt tâm từng… Vừa tác ý
mà vừa cái hành động đưa chân, hay là đưa tay ra, coi như là con “Dở
chân lên!” là dở chân lên “Đưa chân tới!” là cái ý
hành động đưa chân tới hẳn hoi, hoàn toàn. Chứ không phải là tiếng nói mà cái
tâm trí nó đi đâu thì không được.
Con tác ý là
một lẽ, mà cái hành động nó sẽ làm theo cái khác thì nó không được. Mà hễ tác ý
đâu thì phải làm theo đúng cái lệnh tác ý của nó thì nó sẽ không bao giờ có niệm.
Cho nên hầu hết là những người mà thường thường mà tu, mà để mà nhiếp tâm, để
mà đạt được cái chất lượng là cái pháp Thân Hành Niệm, là cái người nào mà nhiếp
tâm cũng đạt được hết. Sau cái thời gian mà chất lượng nó không còn cái niệm, tức
là ý thức nó không còn khởi cái niệm nữa đó, thì nó sinh ra cái lực tưởng. Cho
nên “Dở chân lên!” là nó đẩy lên, “Đưa chân tới!” nó
đẩy tới, bao giờ nó cũng có cái lực.
Cho nên ở
đây không phải chúng ta luyện cái lực mà ở đây, về phần con là chúng ta luyện
cái sự nhiếp tâm, con biết không? Cho nên vì vậy mà con cần phải tập luyện nó kỹ
cái pháp Thân Hành Niệm này, thì may ra con mới nhiếp tâm ba mươi phút. Nếu mà
thấy được mười phút thì tăng lên mười năm phút. Thấy được mười năm phút thì
tăng lên hai mươi phút. Hai mươi phút được rồi hai năm, ba mươi phút dừng lại
chứ còn không tăng lên nữa. Tăng lên nữa thì nó bị nội lực, nó bị lực tưởng của
nó thì không được. Cho nên do như vậy đó thì con sẽ tập lại cái pháp này cho Thầy,
rồi tuần sau Thầy sẽ đến Thầy kiểm.
Mà trong cái
thời gian mà tập thì đừng có nghĩ đến bệnh đau. Bệnh đau chết bỏ, kỳ này là chỉ
có duy nhất có pháp này mà quét ra hết! Nghĩa là coi như là không có cần, nó thừa
hơi con như thế nào, tức ngực như thế nào, nhất định là gan dạ ôm duy nhất một
cái pháp. Cũng như con cứ nhớ cái hình ảnh mà Thầy bị cảm lạnh, mà Thầy ngồi sừng
sững thân lên trong khi bị như vậy. Thì Thầy nói là tất cả những cái đau đớn
nào trong thân chúng ta, cứ dựng thân lên ngồi là bệnh nó sẽ đi. Còn con ôm chặt
cái pháp, bởi dựng thân lên tức là ôm pháp rồi. Còn con mà ôm chặt cái pháp
Thân Hành Niệm rồi, thì bệnh nào nó cũng sẽ hết. Tin lời Thầy thì nó sẽ hết, mà
không tin thì chịu. (59:54)
HẾT BĂNG