93-HƯỚNG TÂM KHÔNG PHẢI LÀ NIỆM CÂU PHÁP HƯỚNG
(36:23) Nhưng
quý vị lưu ý, ở đây hướng tâm chớ không phải niệm câu pháp hướng.
Cái phần này
chúng ta cũng phải rõ là chúng ta hướng tâm, chớ không phải là niệm. Để không rồi
chúng ta cứ liên miên mà niệm thì nó cũng lại trật.
Ở đây
hướng tâm chớ không phải niệm câu pháp hướng. Vì hướng tâm phải có cách khoảng
thời gian, ít ra câu hướng này với câu hướng kia.
Nghĩa là nó
phải có một cái thời gian với câu - ví dụ bây giờ chúng ta hướng nè, bắt đầu: “Tôi
quét sân tôi biết tôi quét sân!” Thì không thể nào mà chúng ta lặp lại
một lần thứ hai kế tiếp nữa: “Tôi quét sân tôi biết tôi quét sân!” -
rồi nói: “Tôi quét sân tôi biết tôi quét sân!” - mình lặp lia
lịa vậy gọi là niệm.
Còn mình nhắc
một cái câu: “Tôi quét sân, tôi biết tôi quét sân!” Rồi chúng ta cứ
tự nhiên mà chúng ta quét, để cho cái sức ý thức của chúng ta tập trung nơi cái
hành động chánh niệm của nó, cái hành động đó đang quét. Thì một lúc, khoảng độ
chừng ba phút, năm phút chúng ta lại nhắc một lần nữa. Thì cứ có cái khoảng
cách để cho cái tâm nó lặng theo cái hành động, nó tập trung theo cái hành động
mà không cần tác ý ra nữa thì do đó gọi là pháp hướng.
Còn nếu mà
không - còn nếu mà cứ liên tục niệm thì nó là niệm pháp hướng chớ không phải là
hướng tâm.
Cho nên ở
đây chúng ta cũng phải hiểu được cái điều này. Người mới tu họ không biết, thì
cứ luôn luôn liên tục lúc nào cũng nhắc - thí dụ đi kinh hành thì họ cứ nhắc:
"Tôi đi kinh hành tôi biết tôi đi kinh hành!" *- *rồi lúc nữa họ
cũng nhắc liên tục nữa, thì cái đó là cái sai.
Cho nên, khi
mà nhắc rồi thì họ phải tuần tự để cho có khoảng thời gian để lắng tâm xuống
trong cái chánh niệm - cái hành động đi của chúng ta. Thì khi mà lắng tâm trong
cái khoảng thời gian đó, cái sức tỉnh nó tăng lên.
Và đồng thời,
cái thời gian mà lắng tâm đó nó sẽ bị vơi đi, tức là cái sức tập trung của
chúng ta nó sẽ dần dần - cái ý thức nó chưa có quen, cho nên nó không có tập
trung chặt vào đó được, cho nên nó lơi lỏng.
Nó lơi lỏng
thì chúng ta lại dùng một cái câu hướng nữa, chúng ta lại nhắc nó lần nữa: "Tôi
đi kinh hành tôi biết tôi đi kinh hành!" Thì bắt đầu, từ đó nó lại
tập trung vào cái hành động đi nữa, thì nó lại tỉnh thức cao hơn nữa.
Do đó chúng
ta tiếp tục cứ như vậy thì cái sức tỉnh nó càng cao.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét