90- THẦY MẬT HẠNH
(1:07:51) Trong
khi mà thầy Mật Hạnh ở trong thất, Thầy kềm thầy trong 3 năm, ở trong thất Thầy
kềm. Do Thầy kềm đúng cái chỗ tu, cho nên mỗi tâm niệm Thầy nói, Thầy dặn trước
mà. Thầy ở một cái thất khác, nhưng mà khi tu thì thầy đến thất Thầy hỏi: "
Bữa nay có niệm gì không?” Có cái niệm, Thầy chăm sóc từng niệm
mà. “Có cái niệm gì không? Niệm đó như thế nào? Trình cho Thầy nghe
coi?" Thì nó mới trình bây giờ nó mới khởi cái niệm nó nhớ cái
này, nó nhớ cái kia. Thầy nói phải quán như thế này nè, xả nó đi, rồi bắt đầu
Thầy về thất Thầy.
Còn mà về
hôn trầm thùy, miên đó thì Thầy bảo lại thất Thầy ngồi xuống đây tu cho Thầy.
Thầy ngồi đây, bắt đầu bắt đi kinh hành vòng vòng vòng thầy phá cho sạch cái
hôn trầm, thùy miên. Tất cả những cái này coi như là Thầy dồn tất cả những cái
sức lực Thầy để đào tạo một con người cho được mà. Đâu phải chuyện dễ đâu.
Cho nên do
cái sự mà ức chế của Thầy bắt buộc, mà 3 năm độc cư không nói chuyện với ai hết
để mà thực hiện từng cái tâm niệm xả. Cũng như bây giờ các con xả là các con phải
tự chứ làm sao mà Thầy hướng dẫn được từng tâm niệm của các con.
(1:09:03) Khi
các con ngồi trong thất nè có một niệm, Thầy nói có một niệm thì phải chạy lại
thất Thầy báo ngay rằng bây giờ tâm con khởi cái niệm đó cho Thầy. Mà nó nói vừa
khởi niệm chạy báo Thầy cái niệm nó mất rồi, nó không còn nữa. Cho nên con cứ
con dùng cái này thì con thấy cái tâm nó xả mau thiệt. Cho nên nó khởi ra con
ngồi thanh thản thôi. Mà nó có niệm: “mày chết tao đi lại tao trình Thầy”,
thì con vừa bước đi là con thấy nó tan biến hết, nó không có gì hết. Mà nhiều
khi con tới Thầy con lại quên mất nó nữa, không có nhớ nữa. Còn có cái thì con
nhớ con trình cho Thầy, nhưng mà con quyết định là cái pháp này hay thật, mà có
Thầy trợ giúp như vậy con xả được.
Cho nên từng
đó nó cứ trong 3 năm đó, cứ có cái gì mà khởi lên thì nó đến, thậm chí nó khởi
cái niệm: “mình phải ráng tu có thần thông”. A, như vậy là
ráng tu có thần thông, đây cũng là cái niệm để trình Thầy coi đúng hay sai. Phải
không?
Thì đến Thầy
nói: “xả xuống, không có được cái thứ này, cái thứ này cũng là cái tham của
con. Mới có tu có chút chút tâm thanh tịnh là lo đã muốn làm thầy thiên hạ rồi,
cái mặt này là cái mặt tham, tham dữ tợn đó, tham này là tham dữ đó, xả nó đi
không có được, xả riết tất cả mọi niệm.”
(01:10:17) Có
những niệm không dám nói Thầy, có những niệm phải nói, không có niệm nào mà
không nói. Có những niệm mà về sắc dục, nó khởi tâm dục cũng vẫn phải nói với
Thầy nữa. Đó cho nên vì vậy hễ có những cái niệm nào đều nói Thầy hết. Cho nên
Thầy nói cái này như thế nào, quán bất tịnh như thế nào, Thầy giải hết mọi cái.
Cho nên đẩy lui hết, bắt đầu từ đó tâm nó tự động nó quay vô liền.
Nó quay vô
suốt cả ngày đêm nó nó quay vô, nó đã biết được cái này, do cái sự chăm sóc kỹ
lưỡng của Thầy. Cho nên Thầy nói Thầy bây giờ Thầy mở được một cái Tu viện, mỗi
một người có một cái hang đá mà sống tu, thì Thầy chăm sóc như kiểu Mật Hạnh.
Thầy nói rằng người nào cũng tu đơn giản. Còn bây giờ Thầy không có cái cơ sở
như vậy để mà dẫn dắt.
Còn bây giờ
bên nữ các con phải có một người tu như Thầy chứ, để làm gì? Để chăm sóc những
người khác người ta tu như vậy thì mới giải thoát. Người ta nhờ mình, người ta
tin tưởng nơi mình. Mật Hạnh là người tin Thầy tuyệt đối!
Bây giờ Thầy
nói như thế này nè, khi mà nó ra với cô Diệu Hảo, cô Diệu Hảo biết khi mà nó
nói về Thầy nó nói như thế nào biết nó tin Thầy, phải không? Nó là người tin Thầy
tuyệt đối, cho nên Thầy nói cái gì nó rất nghe, vì vậy mà nó là cái người…
Ngay cả bây giờ nó tiếp xúc với đời. À, cái cô đó gửi thơ nó như vậy nó đem về
trình Thầy, cái thơ này như thế này nè.
(01:11:37) Thầy
nói như thế này để cho các con thấy rằng, thầy Mật Hạnh từ khi mà 8 tuổi về đây
Thầy nuôi, trong cái lúc bé không có biết đời là cái gì hết. Rồi từ đó cho tới
khi mà vào tu thì trong cái thời gian mà nhập thất với chúng, tập trung mà tu ở
trước đó. Thì thầy bị buồn ngủ, cũng như mọi người. Bị vì lúc bấy giờ quý thầy ở
đó họ hăng lắm, từ 10 giờ họ tăng lên 11 tới 12 giờ. Họ tăng họ tranh nhau họ
ngồi thiền cho tới giờ đó, cho nên cái khoảng giờ đó là khoảng giờ mà nó, người
nào mà ngồi im lìm thì nó dễ gục lắm. Hầu hết là quý thầy đều bị gục hết trong
những cái giờ đó, còn riêng nó đã tăng lên rồi thì nhất định là phải làm cho được.
Do đó vì vậy mà còn cái tuổi rất trẻ, lúc bấy giờ đó mười mấy tuổi, 15, 16 tuổi
gì trong khoảng thời gian tu không có xuất gia.
Do vì vậy
khi mà mọi người đều là ngủ khò hết, người thì ngồi, kẻ thì nằm. Chú Duy, chú
nhỏ đó, chú nằm bật giữa cái tổ đường đó chú ngủ, ngủ ngay không có sợ ai nữa hết,
bị vì buồn ngủ quá rồi.
Còn chú Mật
Hạnh này chú lấy dầu chú tha mắt, nó cay mắt quá chú lăn lộn ngoài cái hành
lang. Thầy đi Thầy gác thiền, cứ một lúc lâu Thầy mới ra. Nhưng mà Thầy đi ra
Thầy thấy chú lăn lộn vậy Thầy hỏi: "Cái gì vậy? Sao mọi người ngủ
hết mà con lại còn lăn lộn như vậy, có cái gì?" Nói: "Con
thấy buồn ngủ quá, con lấy dầu con tha mắt, giờ nó cay quá làm sao cho hết Thầy?" Thầy
mới lấy ly nước Thầy rửa, Thầy rửa rồi Thầy biết là chú này chú gan dạ, vậy là
con người có ý chí, mọi người người ta ngủ rồi người ta thiếu ý chí, người ta
không chiến đấu, còn chú này có thể đào tạo được.
(01:13:21) Từ
đó về sau, sau cái mùa hạ năm đó thì Thầy tuyên bố Thầy nhập thất. Thầy nhập thất
mục đích Thầy để dẫn dắt những cái người có ý chí, còn mấy người khác thì chỉ dạy
đơn sơ thôi, chứ Thầy không có đem hết tận lực.
Cho nên sau
3 năm ở trong thất đó là Thầy đào tạo Mật Hạnh, chú nhập được Sơ Thiền hẳn hòi,
đàng hoàng. Thậm chí như bây giờ chú ra lệnh chú nhập được Nhị Thiền, Tam Thiền
được chứ không phải không. Nhưng mà Thầy chỉ cần cho chú phải sung mãn, bởi vì
khi nhập Nhị Thiền rồi, thì cái thời gian kéo dài cái Nhị Thiền ra để cho chú
sung mãn. Chớ nó chưa sung mãn, mình đi đại, mình tịnh chỉ đại thì tức là mình
bị rơi trong tưởng. Bị vì cái ly dục ly ác pháp nó chưa sung mãn, tức là nó
chưa hoàn chỉnh, nó còn cái ác pháp nó chưa hết.
(1:14:05) Cho
nên đức Phật dạy chúng ta phải làm cho cái pháp đó sung mãn rồi mới tới cái
pháp khác. Chứ không phải là tu bây giờ thấy được cái Sơ Thiền rồi, tâm quay vô
rồi cái mình lo mình nhảy vô mình tu cái khác. Cái tưởng nó do cái còn tâm tham
dục ở trong này, nó hiện cái tướng của nó ra nó làm cho mình ham thích, thì
mình bị rơi rồi, bị rơi rồi chứ không có còn.
Cho nên nó
phải sung mãn được cái pháp ly dục ly ác pháp. Cho nên hoàn toàn khi mình nhập
Nhị Thiền cái tưởng nó không hiện ra nó cám dỗ mình được. Nó là cách thức như vậy.
Cho nên do như vậy mà Thầy biết được chỉ có một người tu được, đó là thầy Mật Hạnh.
Cho nên bây
giờ đi ra như vậy, mặc dù là thầy chưa có cái ăn nói khéo léo, thầy có cái lời
nói nó ngay thẳng. Thầy dạy sao, ăn nói làm cho người ta mích lòng người ta.
Nghĩa là thấy người ta sai Thầy nói thẳng, nói một cách mích lòng, không có
khéo léo của cái người mà khéo léo cái ngôn ngữ.
(01:15:00) Cho
nên Thầy biết đó là cái tự tin, và cũng vì vậy đó mà bạn bè của thầy rất nhiều.
Bởi vì những người bạn mà tốt đó, nó mới nhận thấy được. Như đến học cái trường
học đó, khi tất cả những cái người mà đến học đó họ tham lam, họ mở họ lấy chìa
khóa họ lén họ lấy con ốc này kia của cái trường học đó. Thầy Mật Hạnh mới nói
với cái ông giám đốc cái trường đó, mới nói: “Mấy cái người học sinh ở
đây họ tham lắm, thầy phải cho cái người, người ta coi họ lấy ốc cái này kia
trong nhà trường”. Họ lấy chìa khóa ở trong nhà trường. Thành ra thầy Mật Hạnh
tố cáo mấy người đó nhưng mà không có chỉ mặt người nào. Nhưng mà nói chung là
học sinh nó tham như vậy, thầy phải để ý để không mất của, bởi vì họ tham như vậy.
Thì ngay cả cái lòng tốt Mật Hạnh đối với nhà trường như vậy, thì cái ông mà
giám đốc trường đó, ông muốn Mật Hạnh học đó rồi ông sẽ nhận Mật Hạnh ở luôn
làm việc ở đó cho ổng. Nghĩa là cái người tốt, khó tìm cái người tốt, mà bây giờ
ông thấy Mật Hạnh như vậy. Nó cũng về nó trình với Thầy: "Bây giờ
ông muốn con ở đó, sau khi học xong rồi thì ở đó làm việc ông sẽ trả lương cho
con luôn." Thầy nói không, không có được, không phải mình đi làm
công người ta, mình đi học để mình còn cái duyên, mình để tìm hiểu đời rồi mình
tu chứ đâu phải mà mình ở đó mình làm nghề.
(01:17:54) Tại
vì con đến đó con đem những cái lời của Thầy dạy con nói những cái điều thiện.
Trước kia cái gia đình này nó có một cái chỗ, có cái cửa hiệu buôn bán, mà bán
có khô, mắm cái này kia, con nói họ dẹp hết! Không buôn bán cái đó nữa, họ buôn
bán những cái đồ mà không có giết hại chúng sinh, con thấy cái lời nói con cũng
giúp họ được tốt. Rồi từng đó họ có cái sự mến đối với con.
Còn họ nói về
sự tu, con nói: “Con không có tu hành, con ở gần cái chùa rồi con đến đó con
nghe Thầy ở đó thuyết pháp, con nghe những cái điều hay, con không có tu, thì
con cũng có muốn. Nhưng bây giờ thì con còn cái duyên chưa có tu thôi”. Nó
nói vậy.
(1:18:34) Cho
nên ở đây tất cả những cái sự kiện xảy ra Thầy nói thật sự mỗi cái gì, sợ điều
kiện là nó che giấu Thầy thôi, nó không nói cho Thầy. Chứ còn nó nói cho Thầy hết,
nhưng mà mỗi lần nó nói như vậy nó đều có những cái ý chí là trở lại con đường
tu.
Vừa rồi hôm
qua Thầy thuyết giảng ở đây cho quý thầy nghe, thì sau đó buổi tối nó đến nó
làm nó phụ với Thầy để mà đóng mấy cái khung sách. Nó nói: “Thật sự ra theo
con thấy, chắc quý thầy tu kiểu này chắc không có người thừa kế cho Thầy. Con
quyết định rằng con sẽ, trong cái thời gian ngắn con sẽ trở về con nỗ lực, con
thực hiện bằng được những cái điều này, để con đốt lại cái ngọn đuốc của Phật
pháp. Chứ con không tin ai được hết. Cái sức của con, con đã làm được cái giai
đoạn như thế này, thì còn tin vào người nào nữa.
Họ, ở đây
Thầy nói hết lời, Thầy đem hết sức Thầy nói, mà họ đi lại thất này, thất kia họ
nói chuyện. Con về đây con ở giữa cái thất đó con đã nhìn thấy người nào tu như
thế nào con biết hết. Làm sao họ tu được? Không tu đúng làm sao tu được?.
Thì bây
giờ ngoài ra con không nói là con sinh cái bản ngã của con, con nói đây là nói
thật tâm. Là vì con thấy người ta tu không có đúng, không được đúng như lời Thầy
dạy thì làm sao? Cứ ông này lại thất ông kia đi nói chuyện, ông kia lại thất
ông nọ nói chuyện, rồi nghe băng đồ này kia mọi cái. Rồi thậm chí như đến nó,
nhờ nó mua cái này, cái nọ kia. Thì thử hỏi còn cái gì nữa?
Thì trong
cái sự này thì phải có cái sự ăn lén, ăn lút trong này rồi. Gửi mua như vậy bây
giờ con mua như vậy thì con cũng phải lén lút con ăn. Tất cả những cái này là
cái sai, tại sao mà Thầy dạy như vậy mà người ta tu như vậy? Còn con là Thầy dạy
đâu con làm đó, làm đúng con mới thấy được cái này.”
(01:20:24) Thì
các con thấy trong cái vấn đề mà Thầy dạy các con đừng có làm sai, Thầy dẫn dắt
mấy con đi tới nơi, tới chốn. Mà các con làm sai, Thầy dạy các con Thầy nhắc lời
nói cô Út, cái chuyện làm của cô Út là giúp cho các con giải thoát. Thì các con
nghe đó là một cái đối tượng giải thoát. Con thấy cô Út phải đem cái sức lực của
mình ra làm những cái điều đó, là cái nỗi khổ của cô Út rất lớn, phải không? La
hét, mắng chửi mấy con mà không cực sao? Điên gì mà, Thầy làm vậy được không?
Chắc chắn là Thầy làm không có được. Bây giờ làm sai Thầy cũng không chửi mắng
ai được hết chứ đừng nói chuyện.
Thì các con
thấy cái chuyện làm của cô Út làm cái chút xíu mà các con, hở ra là cổ nhận xét
ờ… (. . .).
Đó cũng như
con về, ví dụ như cô Út nói lời nói mà con thấy buồn trong lòng là cô nhận biết
rồi đó. Cô biết là con phải xả tâm con chứ không khéo là như vậy. Còn huống hồ
là mấy cô mà ở gần lâu rồi, cô sạt tan nát hết đó chứ đừng nói, cô làm cho bỏ
cái tâm mà mình xả nó. Cô không tha thứ chuyện gì tùm lum đủ thứ hết. Cô nói
có, nói không, cô làm đủ mọi cách. Nói làm cho mình tức, mình giận lên, cái
không có cũng nói mình có, cho mình tức giận lên, để làm gì? Để cho mình xả chứ,
oan ức gì chỗ này? Chỗ này đâu phải là chỗ oan ức đâu, mà chỗ này chỗ xả tâm.
Cho nên ở đây Thầy nói thật sự chúng ta tìm một người để giúp chúng ta giải thoát, không có phải là ai làm được hết đâu.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét