Thứ Tư, 26 tháng 7, 2023

88- TIN TẤN NHƯNG ĐỪNG TU SAI

 

88- TIN TẤN NHƯNG ĐỪNG TU SAI

(12:16) Đúng mấy con ham tu, nhưng mà cái tu của mấy con thì nó còn đang ở trong cái giai đoạn sơ khởi của sự xả tâm.

Thường thường trong cái sự tu tập, người ta đừng có hiểu nhiều, đừng có hiểu mênh mông. Cũng như thầy Thông Vân cách đây năm bảy ngày thì có gặp Thầy một lần, trong lần đó thì thầy Thông Vân có nói với Thầy như thế này: ''Con muốn Thầy dạy con cách thức nào mà nhập Tứ Thiền cho mau để mà con thực hiện''. Thì Thầy chỉ nói cái pháp hướng, cách thức để mà tịnh chỉ hơi thở. Nhưng Thầy có nói với thầy Thông Vân: “Con không nên tập ngay liền bây giờ, mà hãy đi kinh hành nhiều, đi tới đi lui nhiều, đừng có ở trong thất rất là nguy hiểm. Vì ở trong thất thì nó sẽ bị ức chế tâm của mình. Cho nên càng đi chừng nào lại càng tốt, mình đi để cho nó tỉnh, tỉnh để mình nhắc tâm, xả tâm của mình. Coi từng cái tâm niệm của mình, đừng có để cho cái tâm mình nó lặng lẽ, nó không niệm là nguy hiểm! Nó có niệm mình mới biết được cái chướng của tâm mà xả. Còn nếu không biết được cái tướng của tâm thì không bao giờ xả được”.

Thầy nhắc nhở như vậy thế mà thầy nghe cái lời Thầy dạy, bởi vì Thầy rất sợ về cái vấn đề, cái pháp Như Lý Tác Ý, nó là cái pháp màu nhiệm của đạo Phật. Cái pháp mà làm chủ được sự sống chết này là một cái truyền lệnh, nó là cái phương pháp ám thị nội tâm của chúng ta, nó không phải thường. Tâm mà của chúng ta nó yên lặng nó không vọng tưởng, ức chế nó bằng cách này, bằng cách khác. Thì nó vẫn có năng lực chứ không phải không. Như bây giờ mấy con thấy, mấy con chưa tới đâu hết, tâm mấy con chưa thanh tịnh đâu. Nhưng mấy con đã tập luyện nó, có khi mấy con thấy mấy con nhắc nó, nó có cái hiệu nghiệm mầu nhiệm chứ không phải không đâu. Vì vậy cho nên chúng ta mà ở trong cái thất, cái khu vực yên tịnh mà chúng ta luyện nó. Chúng ta coi chừng nhắc bậy một cái là chúng ta tiêu đó chứ không phải là một chuyện thường.

(14:25) Cho nên ở đây Thầy biết rằng Phật pháp có nhiều cái màu nhiệm đặc biệt. Tại sao cái lời của mình ra lệnh mà cái thân nó làm theo, nó làm cho cái thân nó rối loạn, làm cái thân nó phải dừng như vậy? Đâu có ai làm sao mà như vậy được, thế mà cái lực của nó, nó làm được. Như vậy chúng ta biết nó có màu nhiệm, nhưng chúng ta tu sai là cái màu nhiệm nó trở thành một cái tai hại cho chúng ta.

Cho nên bây giờ mục đích của chúng ta chỉ có cái quyền là chúng ta dùng cái pháp Như Lý Tác Ý đó ly dục ly ác pháp, đẩy lui tất cả tham, sân, si. Chứ không có quyền nhắc bảo tịnh chỉ cái này, cái kia. Nhưng chúng ta nhắc thì được, cho nên trước kia Thầy dạy hơi sớm cái điều này, bảo tịnh chỉ âm thanh, tịnh chỉ này kia. Thầy thấy nó hay là đối với Thầy, cho nên muốn đem một cái hay này mà nhắc. Cho nên vì thế mà Minh Tông phải bị ói ra máu, bị khạc ra máu, thì các con biết quá nguy hiểm.

Còn thầy Thiện Thuận bị rối loạn cơ thể, vừa rồi thầy Thông Vân bị rối loạn. Tại sao mà mấy người đó lại dễ như vậy? Đó là mấy người đó không có cái trường hợp. Như thầy Thông Vân có cái cơ thể bị thần kinh bại liệt, cái trạng thái bệnh mà người ta thường nói cái người đó mát mát. Bình thường mà cái người mà nó bị bệnh đó đó là họ hay mát mát, họ có khi họ nói mình nghe nó đúng mà có khi nó nói nghe lãng lãng, kỳ. Thì đó là cái lạ, cái hạng người nó bị bệnh thần kinh bại liệt.

Mà thầy Chơn Thành có hỏi Thầy, nhưng mà các con sẽ đọc tới cuốn 10, thì các con sẽ thấy cái câu trả lời của cái bệnh này. Thầy hỏi những cái người mà bị thần kinh bại liệt đó có thể tu hành được hay không? Thầy xác định là người mà bị thần kinh bại liệt tu hành theo đạo Phật đó, thì chỉ được có cái giai đoạn thứ nhất mà thôi, ly dục ly ác pháp, còn cái giai đoạn thứ hai là không thể được. Bởi vì cái thần kinh yếu quá, không thể thực hiện.

(16:35) Cho nên trong cái bài Bồ Đề Vương Tử, cái bài kinh Bồ Đề Vương Tử trong kinh Trung bộ, thì đức Phật nói có năm điều kiện. Có năm cái điều kiện mà con người không thể tu theo giáo pháp của ta được. Điều kiện thứ nhất là cái người không có trí thông minh, nói không có nhớ tu hành trật, làm không đúng là cái người đó không thông minh. Cái điều kiện thứ hai là con người có bệnh, cái người mà bệnh thần kinh bại liệt là không thể nào thực hiện con đường của Phật được. Đức Phật ở trong kinh Thầy nói chỉ nói bệnh thôi, cái thân mà bệnh thì không thể tu được. Mà đã là bệnh thần kinh nữa thì càng tu không thể nào tu được nữa!

Bởi vì các con biết rằng khi mà cái pháp mà độc cư, sống trầm lặng là cái pháp ức chế tâm đệ nhất của Phật. Chúng ta ngồi chúng ta gom tâm trong hơi thở tức là có ức chế tâm rồi đó. Nhưng mà cái độc cư lại còn ức chế hơn nữa, do đó các con chịu không nổi cái pháp độc cư, vì vậy mà buộc mình ngồi một mình mình thì phải ngó bên đây, ngó bên kia, ngó bên nọ chớ ngó trở lại một chỗ các con chịu không nổi. Cho nên cái tâm thường phóng dật theo pháp độc cư.

Do đó mà chúng ta tu hành chúng ta mới nhìn thấy được, chúng ta mới làm chủ được cái pháp này để mà xả được cái tâm của mình, là tâm mình nó dễ phóng dật khi mà mình độc cư. Bị ức chế nó phải bung ra, cho nên nó phải tuôn trào. Mình sống độc cư là nó tuôn trào, mình không sống độc cư là nó không tuôn trào, nó cũng tuôn ít thôi. Còn mình sống độc cư bắt buộc, không làm, không gì tất cả mọi cái. Cho nên Thầy mới chia ra cái hạnh độc cư nó có ba giai đoạn. Nếu mà chúng ta độc cư mà ức chế nó quá thì nó sẽ nó bùng ra, nó hưng phấn thì nó rối loạn thần kinh. Trường hợp cũng như là thầy Thông Vân từ ngày về đây cứ vô trong thất ngồi không, rồi tu mà đến khi mà cái tâm nó khởi ra cái niệm, cái niệm tham đắm mà không thấy cái niệm tham đắm. Tham muốn cho mình nhập Tứ Thiền, tham muốn mình cho tu mau, để cho thực hiện Tam Minh chứ gì? Để cho mau xong cái chứ gì? Đó là cái tham mà không thấy để mà xả.

(18:45) Cho nên khi một người tu mà ở trong thất mà mỗi niệm đều là xả hết, mình tham tốt chứ không phải tham xấu, nhưng mà cái tham tốt này vẫn là tham chớ. Ở đây hoàn toàn là không tham, không tham là mình phải thấy cái trạng thái không tham, sân, si của mình chứ, "thanh thản, an lạc, vô sự". Có tham gì được ở trong đó được. Còn cái này nó khởi ra: “mình ráng mình tu” thì mình ngay ráng tu là có tham, tu để làm gì đây? Có cái mục đích trong đó tham mới có nghĩ mình ráng chứ.

Còn ở đây mục đích mình đi tìm cái kết quả giải thoát. Mà kết quả giải thoát ở chỗ nào? Thì nó ở chỗ "tâm thanh thản, an lạc, vô sự". Ngồi đây mà không thấy "thanh thản, an lạc, vô sự" là không giải thoát. Mà không giải thoát thì một ngày đó mình xứng đáng không? Mình đâu có xứng đáng!

Bởi vì mình đi tu là đem lại cái sự giải thoát hằng ngày cho mình xứng đáng cái ngày mình thọ dụng bữa cơm của mình; xứng đáng đối với những người thân quyến thuộc của mình; xứng đáng với những người Phật tử cúng dường cho mình; xứng đáng với cái giáo pháp của Phật đã dạy mình. Thì như vậy mình mới xứng đáng để mà mình thấy rằng, bây giờ mình tu đi một giây, một phút mà mình thấy tâm mình thanh thản, an lạc không có một niệm gì hết, không có một sự gì mà phiền não trong lòng của mình hết. Thì đây là mình xứng đáng trong ngày đó đối với chư Phật, đối với Thầy, đối với cha mẹ người sanh thành, đối với dòng họ của mình, những người thân thương của mình, mình xứng đáng!

(20:15) Còn nếu mình không xứng đáng thì mình nghĩ chuyện này, mình nghĩ chuyện kia, mình nghĩ chuyện nọ. Hôm nay mình thọ dụng bữa cơm này mình xấu hổ, mình không xứng đáng! Tại sao? Mình đi tu để giải thoát, giải thoát để cái tâm thanh thản đó, để xứng đáng thọ dụng tất cả những công ơn của mọi người. Công ơn sanh thành của cha mẹ, công ơn thầy tổ, công ơn của đàn na thí chủ, công ơn của những người thân thương của mình. Đó mình mới xứng đáng, mà từng giây, từng phút cái kết quả này nó xứng đáng thì nó kéo dài từng giây, từng phút nó dài ra như thế này thì tâm sẽ không phóng dật.

Thầy nói thật sự ở đây toàn bộ ở đây chỉ có một người mà tu đúng mà thôi. Đó là thầy Mật Hạnh, tại sao mà luôn luôn lúc nào Thầy cũng ca ngợi thầy Mật Hạnh? Vì thầy Mật Hạnh là người đã làm đúng lời Thầy dạy, và thầy Mật Hạnh đã thấy được đường đi, và biết cách để thực hiện con đường đi. Tâm tự động quay vô hoàn toàn, tới giờ phút này thầy Mật Hạnh đang thấy là một con người ra đời rõ ràng, nhưng mà Thầy tin rằng thầy không đến đỗi. Thầy ra để mà thầy còn cái duyên thầy đi tiếp với mọi người, nhưng mà thầy không phải sa ngã ở trên cái cuộc đời của thầy tu hành đâu. Thầy có đủ cái khả năng của thầy để chống lại bao nhiêu sự cám dỗ của cuộc đời, Thầy tin điều đó! Cho nên Thầy luôn luôn gần gũi để mà sách tấn trên bước đường thầy tiếp giao. Thầy tiếp giao với bạn bè, thì bạn bè của thầy sau này trở những bậc tu hành tốt, để nối tiếp ngọn đèn của phật pháp. Thầy nói hôm nay các con không tin nhưng ngày mai mà khi Thầy tịch rồi, ai sẽ là người nắm ngọn đuốc này thì các con sẽ biết.

(22:06) Còn bây giờ ở đây Thầy thấy mấy con, Thầy nhắc nhở tới cái cuốn 9 mà Thầy đọc rồi thì các con biết, cái người mà làm cho chúng ta xả tâm, và cái người mà làm cho thầy Mật Hạnh xả tâm không phải ai khác hơn là cô Diệu Quang, cô Út. Nếu trên đời tu hành của chúng ta mà nó bình thản như mặt hồ nước, chúng ta không thấy tâm tham, sân, si của chúng ta đâu. Nhưng nó có những đời sống, có những cái cơn gió bão bùng, thì lúc bấy giờ chúng ta mới thấy được tâm của mình làm chủ hay không làm chủ. Có buông xả hay không buông xả, đó là cái ơn rất lớn!

Hiện giờ chúng ta không thấy cái ơn đó nhưng mà chúng ta thấy buồn khổ, thì đó là chúng ta quá phàm. Các con nên nhớ các con là giới nữ, các con không nghe bà Triệu Ẩu nói sao? Nghĩa là bà nói như thế này: "Cưỡi cá kình vượt sóng to, không làm thê thiếp cho người". Thế mà chúng ta ai là như bà Triệu Ẩu? Thầy tin rằng các giới nữ của các con là những người phải là con cháu của Triệu Ẩu, thì không thể nào khuất phục!

Các con hiểu Thầy muốn nói chứ? Mình khuất phục mình không phải là con cháu của Trưng Vương, Triệu Ẩu đâu! Chúng ta có những bậc anh thư, có những bậc anh hùng. Đất nước chúng ta toàn là những người gan dạ lầm lì, không chịu khuất phục một chỗ nào cả.

Thì chúng ta làm sao cho xứng đáng với những bậc đó. Người ta đâu có chịu cúi đầu mà làm thê thiếp cho người. "Cưỡi cá kình vượt sóng to". Chúng ta là những người làm những cái điều này, làm những cái điều mà đem lại cái nền đạo đức sống, thì phải thấy được tâm mình có đạo đức hay không? Mà cái đạo đức này rõ ràng là đạo đức giải thoát mà. Mà khi giải thoát hoàn toàn thì chúng ta thấy như thế nào? Có phải chúng ta xứng đáng không?

(24:23) Cho nên trong cuộc đời tu hành các con thấy Thầy nhắc rất nhiều, lấy cái gương của Thầy. Mà nói ra để cho các con thấy rằng khi lên Hòn Sơn, Thầy tu ở trên đó 9 tháng trời trên đó. Mới đầu còn xuống dưới chân hòn Thầy xin gạo của ông chủ tịch hòn, mới mang lên ăn, hằng nửa tháng mới xuống một lần. Nhưng các con biết cái hòn là như một cái hòn núi. Phải đi, phải trèo núi chứ làm sao mà đi đất bằng được như thế này. Mang chừng 15 kí lô gạo, là đi lên, đi xuống là đã thấy mệt rồi. Cho nên Thầy quyết định ăn rau mà sống, khỏi mắc công đi, vì vậy mà từ đó Thầy mới gây cái giống rau ở trên chỗ Thầy ở. Dựa vào cái mạch nước ở trên núi, rồi Thầy mới trồng rau Thầy sống.

Sau khi tập dần Thầy ăn rau được, mới đầu thì nó cũng làm khổ sở lắm. Nhiều khi Thầy suy nghĩ con người không thể ăn cỏ rau được. Nhưng Thầy nghĩ rằng con bò, con trâu, con voi. Những cái con vật lớn, to, mạnh nó lại toàn ăn cỏ, mà ăn cỏ nó sống được thì không lý con người không sống được. Chắc chắn phải sống được, đừng có nghĩ rằng chất bổ phải theo bác sĩ phải nói ăn có chất bột, chất này, chất kia mới được.

Con bò nó có ăn chất bột nào đâu, nó có ăn củ mì, củ lang đâu mà nó cũng sống; nó có ăn gạo, ăn cơm đâu mà nó cũng sống, mà nó cũng mập mà nó kéo cày nổi. Máu nó cũng đỏ như Thầy, máu nó có trắng đâu, có khác đâu? Nếu ăn cỏ mà máu trắng thì nó khác. Đằng này máu nó cũng đỏ như máu Thầy thì trong cỏ nó cũng có những cái chất bổ chứ.

Cho nên vì vậy mà Thầy quyết định sống bằng rau cải. Cuối cùng Thầy chiến thắng được mình, Thầy sống bằng rau.

(26:20) Thì cho nên các con thấy cái đó là cái ý chí của mình chứ gì! Còn bây giờ các con tu hành các con cũng phải có những ý chí của mình chứ, phải thắng được cái tâm mình chứ. Thầy đã nêu lên cái nhân quả cho các con thấy cái đạo đức nhân quả mà, người ta chửi mình để cho người ta thọ cái nhân quả đó chứ. Người ta nói sai, người ta nói láo, người ta nói cái gì đó để cho người ta thọ cái quả đó chứ. Mình làm gì mà mình giận, mình buồn, mình khổ, để cho mình không giải thoát? Tâm mình chướng ngại là một điều không hay cho mình.

Cho nên từng đó chúng ta mới hiểu được, mình phải vượt qua, vượt qua bằng những cái tâm niệm của mình. Gan dạ, lầm lì, không bao giờ Thầy nói sống là không bao giờ…​

Các con thấy tất cả những cái mà người ta hiểu lầm người ta nói thế này, thế khác. Đúng là ở ngoài xã hội thì người ta nói vậy đúng đó. Nhưng mà tu là mình thấy mình nói vậy là mình sai. Mình đâu biết rằng, bởi vì người ta đâu hiểu được luật nhân quả. Mà hiểu được luật nhân quả rồi thì người ta sẽ không sai.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

947-BỐN LỰC VÔ LẬU

  947-BỐN LỰC VÔ LẬU (25:21) Còn người tu mà tâm vô lậu, nó sẽ có cái lực vô lậu của nó. Bởi vì tâm mình nó thanh thản, an lạc, vô sự thì ng...