Thứ Tư, 26 tháng 7, 2023

87-XÉT SỰ TU TẬP CHÚNG TA HỮU SỰ HAY VÔ SỰ VÀ CÓ ỨC CHẾ TÂM KHÔNG?

 

87-XÉT SỰ TU TẬP CHÚNG TA HỮU SỰ HAY VÔ SỰ VÀ CÓ ỨC CHẾ TÂM KHÔNG?

(00:23:47) Còn bây giờ, chúng ta hễ vô tu là chúng ta cố kìm tâm, giữ tâm, kẹp tâm lại, bắt buộc nó phải làm thế này, bắt buộc nó làm thế kia. Cho nên nghe những điều mà Thầy nói, những danh từ Thầy dùng “Tâm thanh thản, an lạc và vô sự”. Vậy thì bây giờ chúng ta tập trung trong cái hơi thở này, tập trung trong cái bước đi này, vậy chúng ta là người vô sự không, hay là người hữu sự? Tu vậy có đúng không, ức chế tâm có đúng không? Tu vậy có sai không? Sai chứ. Bởi vì vô sự là không có sự việc, còn chúng ta hữu sự là có sự việc làm.

Thầy bây giờ Thầy ngồi chơi mà tâm Thầy suy nghĩ tức là nó sinh việc ra, thì tức là dừng lại, vô sự không được làm việc, phải không? Còn bây giờ chúng ta bắt buộc chúng ta phải làm một cái công việc, thì làm công việc có đúng không?

Như vậy ngồi trên Tứ Niệm Xứ mà quan sát Thân, Thọ, Tâm, Pháp của chúng ta, để đẩy lui các chướng ngại pháp trên đó, thì ngay đó là tâm hồn chúng ta có giải thoát không? Chúng ta có làm việc gì đâu, chúng ta có bắt buộc nó tu cái gì đâu? Nó trở về sự thanh tịnh của nó. Nó có chướng ngại thì chúng ta đuổi, mà không có chướng ngại thì để tự nhiên nó thôi. Cái đó là cái giải thoát của chúng ta.

(00:25:00) Cho nên vì vậy mà trên Tứ Niệm Xứ, đức Phật đã xác định: “Bảy ngày, bảy tháng, bảy năm sẽ chứng quả A La Hán”. Nghĩa là chúng ta sẽ đạt được Tam Minh, đầy đủ Túc Mạng Minh, Thiên Nhãn Minh, Lậu Tận Minh. Mà chỉ trong vòng một thời gian như vậy, thì đủ biết rằng cái thời gian chúng ta tu, có nghĩa là thời gian nó ngắn như vậy, mà tại sao chúng ta không hết mình, để thực hiện cho đúng giới luật của Phật, để làm cho được việc này. Không thể kéo dài thời gian, từ ngày này qua ngày khác, cho đến bảy năm như vậy để rồi hoàn toàn là bàn tay trắng, không có gì thì uổng công chúng ta.

Vào đây, quý vị có hưởng được dục lạc gì đâu. Ăn ngày một bữa, không nói chuyện, có vui vẻ gì đâu, mà không đạt được những cái này thì uổng cuộc đời chúng ta quá. Người ta ngoài đời, người ta còn hưởng ăn ngày ba bốn bữa, đi chơi, đi này, đi kia đủ thứ. Người ta còn thấy có cái lạc của người ta. Còn mình, hoàn toàn không có cái lạc mà không tìm được cái chỗ hỷ lạc của ly dục này sao. Cho nên chúng ta phải tìm được hỷ lạc chỗ ly dục này chứ. Còn cái kia người ta dục lạc là người ta phải hưởng được trong dục lạc đó. Còn chúng ta là người đi tìm sự giải thoát này, thì phải đi tìm hỷ lạc của sự giải thoát này chứ, cái chỗ ly này chứ.

Bây giờ chúng ta ly cứ lừng chừng, lừng chừng như thế này, ly mà không chịu ly thật sự thì làm sao có hỷ lạc của cái ly được!? Còn dục thì không dục được, thì làm sao hưởng được cái dục. Đời thì chẳng ra đời, đạo chẳng ra đạo. Tu thì ra tu mà không tu thì thôi, nhất định là phải làm chủ tất cả mọi cái này, nhưng không ức chế.

Bởi vì khi có chướng ngại là đuổi, còn không có chướng ngại thì không đuổi gì hết, chúng ta thản nhiên là người trở thành vô sự. Nghĩa là cái tâm chúng ta khởi ra đi làm một cái gì đó tức là hữu sự rồi, tức là mình đi làm là trật rồi. Nhổ cọng cỏ, quét cái sân cũng trật rồi. Ngày xưa ông Phật ở chỗ đó ông có đi quét sân bao giờ đâu, ông ở năm ba bữa, ông dọn dẹp làm gì cho cực ổng.

(00:27:03) Chúng ta là đời sống du tăng khất sĩ, nay đây mai đó. Bây giờ, chúng ta không có đủ cái duyên đó cho nên chúng ta còn ngồi đây mà tu tập để trở thành một người vô sự. Mà luôn luôn lúc nào chúng ta cũng hữu sự. Hữu sự để làm gì đây? Chết rồi cũng hữu sự. Bao nhiêu đời thế gian, người ta chết, biết bao mồ mả trong nghĩa địa. Thế rồi những người đó là những người hữu sự đó. Họ có còn gì không?

Bây giờ họ để lại nhà lầu, xe hơi, họ để lại villa, họ để lại tất cả những vật chất nhưng họ còn cái gì nữa? Khi họ buông tay họ không còn cái gì nữa, hoàn toàn họ còn cái nghiệp ác và thiện. Thử hỏi họ có giàu như vua chúa, họ có giàu như những nhà tỷ phú, họ có hạnh phúc không? Hay họ là những tôi mọi cho những vật chất đó, nô lệ cho những vật chất đó?

Ngày xưa, ông Phật ông chẳng có gì hết, cho nên ông đâu có cái gì mà ông phải nô lệ nó. Hôm nay, Thầy còn có cái tổ đường này, còn có những tấm gạch bông này, còn nô lệ nó, sáng chúng ta còn phải quét. Ngày xưa, ông Phật nếu mà tập trung chúng ngồi trong đám rừng kia kìa, ngồi trên lá cây, hoặc là chúng ta bẻ từng nhánh lá cây, hoặc là ngồi trên đống lá, chúng ta ngồi nghe đức Phật thuyết giảng, chứ đâu bao giờ mà đi quét dọn như thế này, quá vất vả như thế này. Là vô sự mà.

Cho nên Thầy nghĩ rằng cái đời sống của Thầy chưa thực hiện được cái điều này là vì Thầy chưa có…​ Nếu mà Thầy thực hiện được điều này thì tức Thầy cũng không bao giờ sống được, là vì các nhà Đại Thừa họ sẽ diệt Thầy. Nhưng ước vọng của Thầy là sẽ thực hiện được cái đời sống du tăng khất sĩ, rày đây mai đó. Nghĩa là không có lo nhà cửa gì hết.

Chỗ nào ai cư sĩ cất nhà cửa, mời Thầy đến ở, ở năm ba bữa đi chỗ khác. Thầy không có cái gì của Thầy hết, hoàn toàn trắng bạch như vỏ ốc, phóng khoáng như hư không. Đến đâu, Thầy đâu cần mang chổi theo Thầy quét. Còn đằng này, tới đâu thì chúng ta phải là mang chổi theo quét cho sạch sẽ, để làm kiểu nhà giàu chứ đâu phải là người tu sĩ. Nhưng rất vệ sinh. Thầy nói thật, rất vệ sinh, không khạc nhổ bậy bạ, không tiêu tiểu bậy bạ, không ăn rồi xả rác bậy bạ. Đó là vệ sinh.

Vô một khu rừng, khu rừng như thế nào thì để y như thế nấy, không động chạm đến một cành lá cây của muôn vật, nhưng không xả rác. Đó là cái đời sống rất vệ sinh. Vì vậy giới luật của đức Phật đã chứng minh điều đó, dạy chúng ta rồi mà, chứ đâu phải không sao!?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

947-BỐN LỰC VÔ LẬU

  947-BỐN LỰC VÔ LẬU (25:21) Còn người tu mà tâm vô lậu, nó sẽ có cái lực vô lậu của nó. Bởi vì tâm mình nó thanh thản, an lạc, vô sự thì ng...