74- TÂM BẤT ĐỘNG THANH THẢN AN LẠC VÔ SỰ/ 3
1- Sắc uẩn
2- Thọ uẩn
3- Tưởng uẩn
4- Hành uẩn
5- Thức uẩn
Khi năm uẩn
này hoại diệt thì không còn một uẩn nào cả. Vậy linh hồn ở đâu mà người ta gọi
hồn về cúng bái.
Một việc làm
sao quý vị cứ nghe đâu làm theo mà không chịu suy xét. Không lẽ chúng ta toàn
là người mù mắt hết sao, đến nỗi bị tôn giáo lừa gạt mà không biết.
Trong khi đức
Phật dạy: “Ba mươi ba cõi trời là cõi tưởng”, vậy Ngọc Hoàng Thượng Ðế ở đâu
khi mà 33 cõi Trời là cõi tưởng.
Vậy quý vị cầu
nguyện ai đây khi mà không có thế giới siêu hình. Quý vị làm một điều mê tín mù
quáng mà quý vị không biết.
Sau khi chỉ
cho con người biết thân tâm của con người là một khối khổ, vậy khối khổ này từ
nguyên nhân nào làm cho nó khổ?
Câu hỏi được
đặt ra đức Phật mới xác định chân lý thứ hai để mọi người biết nguyên sinh ra
đau khổ của con người là chính LÒNG THAM MUỐN của con người.
Lòng tham muốn
của con người làm khổ con người chớ không có ai làm đau khổ con người cả.
Pháp Phật thật
là vi diệu, nói đâu là đúng đó không sai một li hào nào cả. Chữ DIỆU PHÁP không
có nghĩa là thần thông phép lực cao cường hô phong hoán vũ, tàng hình biến hóa;
DIỆU PHÁP không phải là pháp cao siêu vĩ đại mà DIỆU PHÁP chỉ là một pháp thuyết
về con người, thuyết đến đâu khiến cho mọi người hiểu biết (giác ngộ) rõ ràng đến
đó không có một chỗ nào không biết.
Pháp môn TỨ
DIỆU ÐẾ là một pháp môn DIỆU PHÁP. Quý vị có nhớ bài pháp đầu tiên của đức Phật
thuyết cho năm anh em Kiều Trần Như không?
Một bài pháp
đã khiến cho tất cả các tôn giáo ngoại đạo rung chuyển, được xem là một bài
pháp làm cho cả thế giới chấn động và thế giới siêu hình rơi rụng như lá vàng
mùa Thu.
LÒNG THAM MUỐN
của con người làm khổ con người cho nên không ai cứu khổ con người bằng chính mỗi
người hãy dẹp bỏ LÒNG HAM MUỐN của mình thì ngay đó thân tâm hết khổ, thế giới
không còn xung đột và chiến tranh nữa.
LÒNG
HAM MUỐN là một sự thật và ai cũng biết rằng dẹp nó thì chấm dứt khổ đau. Nhưng
dẹp nó thì họ sẽ mất hết không còn gì nữa cả.
Đức Phật biết
tâm trạng con người như vậy nên Ngài dạy: “LY DỤC LY BẤT THIỆN PHÁP DO LY DỤC
SINH HỶ LẠC”.
Danh từ HỶ LẠC
ở đây có nghĩa là HÂN HOAN VUI VẺ và AN LẠC.
Nghe lời dạy
này quý vị có hiểu không? Khi dẹp bỏ LÒNG HAM MUỐN thì chúng ta lại được TÂM BẤT
ÐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SỰ.
Cho nên dẹp
bỏ LÒNG HAM MUỐN chúng ta lại được AN VUI gấp trăm ngàn lần. Vậy quý vị có bỏ
không?
Nói thế chứ
của cải tài sản đất đai ruộng vườn tiền bạc mà bỏ thì đâu phải dễ, nhất là
danh thì lại càng khó bỏ hơn. Nghe hết khổ thì ai cũng ham nhưng buông bỏ hết
thì ít ai làm được.
Bởi vậy bỏ
cái gì thì dễ chứ bỏ LÒNG THAM, SÂN, SI, MẠN, NGHI thì quá khó phải không quý vị?
Ðời người khổ
là do NGŨ TRIỀN CÁI và THẤT KIẾT SỬ chính trong thân tâm họ, đức Phật dạy rất
rõ, nhưng đến giờ này có mấy ai bỏ sạch đâu.
Chỉ có muội
lược 3/10 hay 5/10 mà người ta cảm thấy mình đã an vui, nếu bỏ hết thì đã làm
Phật xong rồi. Phải không quý vị?
Biết rõ chân
lý DIỆT ÐẾ là trạng thái giải thoát trong thân tâm của mỗi người nên Thầy dùng
pháp NHƯ LÝ TÁC Ý mà tác ý ngay TÂM BẤT ÐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SỰ để giữ
gìn và bảo vệ nó, khiến cho nó luôn luôn hiện tiền trong tâm thì LẬU HOẶC không
còn, có nghĩa là đau khổ không còn nữa.
Như đức Phật
đã dạy: “Có như lý tác ý lậu hoặc chưa sinh sẽ không sinh mà đã sinh thì bị diệt”.
***
Tâm bất động
thanh thản an lạc và vô sự là chân lý của cuộc sống. Nói ra thì đúng là khó
tin, ít ai hiểu và không dễ gì làm được.
Chỉ cần
chúng ta chịu khó quan sát một chút thì chúng ta sẽ dễ dàng nhận ra được ngay
vì sao không dễ gì làm được, nhưng không có nghĩa là không làm được.
Tâm con người
hằng ngày luôn phải tính toán, suy tính, lo lắng, sợ hãi, buồn phiền, khổ nảo,
ưu bi, sầu khổ, v.v… do vậy không thể nào bất động thanh thản an lạc và vô sự
được. Vì sao vậy?
Vì con người
chưa biết buông xả tất cả. Vậy những gì cần buông xả? Tất cả, tất cả và tất
cả.
Ai ai từ nhỏ
đến lớn đều tự đặt mình vào guồng máy quay của xả hội, tự đặt mục đích cho cuộc
sống của mình. Chính mục đích của cuộc sống đó đã lôi con người từ đông sang
tây, từ tây sang đông, từ nam lên bắc, từ bắc xuống nam, từ thương đến ghét, từ
ghét đến thương, từ buồn đến vui, từ vui đến buồn, từ thành công đến thất bại,
từ thất bại đến thành công, từ khồ đến hạnh phúc, từ hạnh phúc đến khổ,v.v…
Tất cả đều
do chính con người tự làm khổ mình. Ngoài chính bản thân mình không còn ai
khác.
Do vậy muốn
có được tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự thì con người phải biết buông xả
tất cả từ mục đích, dục lạc, ác pháp, tiền bạc, danh vọng, tình ái, ăn uống, …
Có buông xả
thật sự thì con người mới cảm nhận được sự thanh thản thật sự của cuộc sống.
Không phải
tâm không niệm là tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự. Tâm bất động thanh
thản an lạc và vô sự là tâm ly dục ly ác pháp, là tâm vẫn có niệm như một người
bình thường nhưng chỉ toàn niệm thiện, chỉ toàn niệm không tham, không sân,
không si, không mạn và không nghi.
Do vậy hãy sống
với tâm buông xả mọi dục lạc và ác pháp thì tâm sẽ tự nhiên bất động thanh thản
an lạc và vô sự, không cần phải phí công sức nào, không cần ngồi thiền, tụng
kinh, lần chuổi, đọc kinh, đi chùa hay nhà thờ, không cần thờ lạy thần thánh
hay thượng đế nào, không cần niệm chú, ca hát gì cả.
Buông xuống
hết những chuyện tương lai, không cần lo lắng chuyện tương lai sẽ xảy ra như thế
nào, hãy chấp nhận tất cả, không cần phải tính toán đối phó.
Chỉ giữ tâm
bất động. Ví dụ: Người tu sĩ không cần phải lo ngày mai có nhà để ở không, có
cái gì để ăn không, ai sẽ làm trụ trì tu viện, cách quản lý tu viện cho tốt,
v.v…
Người buông
xả chỉ biết giữ gìn tâm bất động trước tất cả mọi chuyện, chấp nhận tất cả,
không sợ hãi bất kỳ điều gì xảy ra. Ai làm điều gì mặc kệ, chuyện mình mình lo,
chuyện người người lo.
Không cần để
ý đến việc của người khác. Dù ai làm đúng hay sai cũng không cần quan tâm.
Con người với
bản tánh nhiều chuyện thường hay quan sát mọi người, mọi chuyện, rồi tự đánh
giá đúng sai phải trái. Chính vì vậy mà tâm không thể bất động được.
Do vậy khi
những tâm niệm trên khởi ra thì liền tác ý nhắc tâm để tâm trở về bất động:
“Tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự”.
Cứ như thế,
nhờ hiểu rõ từng tâm niệm (lo lắng, sợ hãi, tính trước, nhớ nhung, tham muốn,
…) và tác ý ngay cho nên tâm sẽ dần dần bất động thanh thản an lạc và vô sự.
Để chuyên nhất
dùng toàn thời gian tu tập tâm bất động có kết quả tốt.
Người tu tập
nên sống độc cư, đúng như những bài kệ của đức Phật dạy trong bài “Sống Một
Mình Như Con Tê Ngưu”.
Nếu không sống
độc cư được thì tu ngàn kiếp cũng không xong.
Do vậy
bí quyết thành công của thiền định chính là độc cư. Chính độc cư sẽ làm cho tâm
tuông trào ra những tâm niệm từ thô đến vi tế.
Chính độc cư
sẽ tạo điều kiện không cho ác pháp từ bên ngoài tác động vào nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét